P/s: Dưới đây là một số câu chuyện nhỏ về Thiên Vy, mình vô tình nghĩ ra khi đang hơi bí một chút với câu chuyện của hai bạn nhỏ kia. Trong “Vẫn có một người đợi em nơi cuối con đường” mình không đề cập nhiều đến mối tình của cặp Thiên Vy - Thiên Duy bởi ban đầu có ý định viết một câu chuyện riêng về cuộc đời hai bạn ấy. Mối tình của Thiên Vy không êm đẹp như của Thiên Nhi, bị vướng mắc nhiều lắm, nên dù có ý tưởng nhưng mình cũng chưa dám viết.
Ở một chiếc ghế đá trong công viên nọ, Thiên Duy đứng chống tay thở hồng hộc vì chạy quá nhanh, đồng thời đưa cho con bé nào đó đang ngồi cười nhăn nhở một chai nước
- “ Này, nước của em này.”
- “ Vất vả cho anh rồi.”
- “ Không có tí thương xót nào sao hả? Anh phải chạy một đoạn đường rất dài đấy.”
- “ A, vậy hả, tội nghiệp anh nhỉ?”
Nói rồi đưa tay xoa xoa đầu Thiên Duy như xoa đầu một con cún
- “ Em làm cái gì đấy?”
- “ Xoa đầu, anh không thấy à? Anh phải cảm thấy vinh dự đấy, tôi chỉ làm như thế này với con Mark thôi.”
Thiên Duy tức đến nghiến răng nghiến lợi, được lắm! Dám xem anh là một con cún.
- “ Gì hả? Em dám coi anh như một con cún?”
- “ Sao? Anh muốn có ý kiến gì à?”
- “ Không, rất tốt, rất rất tốt.” - Anh nghiến răng gằn từng chữ.
- “ À, nói mới nhớ, con Mark dạo này sao rồi?”
- “ Anh lại có ý đồ gì đấy?” - Thiên Vy giương ánh mắt cảnh giác.
- “ ... anh hỏi thăm nó cũng không được hả?”
- “ Hừ! Tốt nhất anh đừng có mà có ý đồ với nó.”
- “ ... nó là giống đực.”
- “ Hừ! Anh thì ai mà chẳng có ý đồ được.”
- “ Hoàng Thiên Vy, em đang thách thức giới hạn chịu đựng của anh đấy hả?”
- “ Nó vẫn rất rất tốt, sao?”
- “ À, em yêu thương nó lắm phải không?”
- “ Tất nhiên, tôi yêu nó nhất nhà đấy, ôi sao mà dễ thương thế cơ chứ!”
- “ Ừ, anh biết, anh cũng yêu em!”
- “ Anh lại lên cơn gì đấy?”
- “ Thì em nói yêu anh mà!”
- “ Tai nào của anh nghe thấy tôi nói câu đó?” - Thiên Vy trừng mắt nhìn anh.
- “ Không phải sao? Em xem anh giống như con Mark, mà em lại yêu con Mark nhất, nên suy ra em yêu anh nhất! Tính chất bắc cầu đấy.”
- “ Bắc cầu cái đầu anh. Ông trời ơi, kiếp trước tôi đã làm gì sai, mà kiếp này ông lại cho tôi gặp tên tâm thần này kia chứ?” - Thiên Vy ngửa đầu lên trời than vãn.
Thiên Duy rất là vui vẻ mà vỗ vỗ vai Thiên Vy
- “ Đừng than nữa, ông trời đi ngủ mất rồi, không nghe em nói gì đâu. Anh biết em thích anh từ lâu rồi, nhưng hôm nay nghe chính miệng em nói ra anh thấy rất vui.”
- “ Anh bị chạm dây ở đâu đấy? Tôi mà thèm thích anh á, nằm mơ đi. Anh nhìn anh xem, xấu như con cún ấy.”
- “ Em vừa khen nó dễ thương mờ.”
- “ Dễ thương không có nghĩa là đẹp, hiểu chưa, tránh ra để tôi đi về.”
- “ Anh đưa em về.”
- “ Không cần, tránh xa xa tôi ra.”
- “ Không.”
___________________________________
Câu chuyện nhỏ số 2:
Trong vườn hoa hồng trắng, Thiên Vy đang hí hoáy vẽ vẽ, xóa xóa, bên cạnh là cái miệng léo nhéo của bạn nào đó
- “ Vy Vy à.”
- “...”
- “ Vy Vy à.”
- “...”
- “ Vy Vy...”
- “...”
Léo nhéo đến lần thứ 25 thì Thiên Vy không thể chịu đựng thêm được như nữa, vứt mạnh cái bút chì xuống đất, quay sang trừng mắt nhìn Thiên Duy
- “ Anh đi chỗ khác phát bệnh được không hả? Không thấy tôi đang làm việc sao?”
- “ Anh có làm phiền em đâu!”
- “ Vậy thì tên điên nào cứ léo nhéo Vy Vy hả? Thử nói không phải anh xem.”
- “ Thì là anh nhưng mà anh chỉ gọi tên em thôi mà, có làm phiền gì đâu!”
- “ Thế không tính là làm phiền thì cái gì mới tính hả? Đi ra chỗ khác chơi cho tôi làm việc hoặc là im ngay.”
Bạn Thiên Duy rất là ấm ức nhưng vẫn phải im miệng.
5' trôi qua trong yên bình. Bạn Thiên Duy vô cùng buồn chán, không có việc gì làm đi hái cánh hoa hồng chơi. Thiên Vy vừa vẽ vừa cảm thấy kì quái, tên này từ bao giờ lại biết nghe lời như vậy? Ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp hành động của bạn nào đó, Thiên Vy nộ khí xung thiên.
- “ Tên điên kia, anh làm cái gì đấy?”
- “ Anh có làm phiền em nữa đâu.” - Bạn nào đó trưng ra bộ mặt ấm ức. Tự nhiên lại bị mắng là sao?
- “ Hoa hồng nhà tôi để anh muốn phá thì phá thế hả?”
- “ Anh...”
Thiên Vy tiếp tục sự nghiệp than vãn với ông trời
- “ Trời ơi là trời, sao ông lại ác với tôi như thế? Ông nói đi, tại sao tôi yêu ai không yêu lại yêu đúng tên tâm thần này?”
- “ Ơ, em vừa nói em yêu anh kìa.”
Thiên Vy quắc mắt nhìn anh
- “ Tôi yêu anh đấy, có làm sao không?”
- “ Không, anh cũng yêu em.”
- “ Im lặng, ra một góc tự kỉ đi cho tôi, cấm làm phiền.”
10' bình yên trôi qua.
- “ Vy Vy này...”
- “ Gì?”
- “ Nói yêu anh đi.”
- “ Tâm thần!”
- “ Nói đi!”
- “...”
- “ Vy Vy...”
- “ Im ngay.”
- “ Vy Vy...”
- “ Im!”
- “ Vy Vy...”
- “ Tôi yêu anh, được chưa?”
- “ Nói em đàng hoàng đi, tôi tôi làm gì cho xa cách.”
Thiên Vy nghiến răng ken két gằn từng chữ
- “ Em.yêu.anh. Được chưa?”
- “ Rồi, anh cũng yêu em!”
Mặc dù trong tim dấy lên cảm giác ấm áp nhưng cũng không ngăn được ý muốn giết người của Thiên Vy.
- “ Vy Vy...”
- “ Đi ra ngoài kia, kiếm cái gì gặm đi, im lặng cho em làm việc!”
- “ Em xem anh là chó chắc?”
- “ Không phải sao? Đứa nào lần trước tự nhận là ba của con Mark hả?”
- “...”
___________________________________
Câu chuyện nhỏ số 3:
Một lần khác, ở phòng làm việc của Thiên Duy, lần này Thiên Duy đang tập trung vào đống giấy tờ, còn bạn nhỏ Thiên Vy ở bên cạnh léo nhéo, coi như trả thù
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ con heo.”
- “...”
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ con bò.”
- “...”
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ con cún.”
- “...”
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ xấu xí, anh xấu hơn con Mark gấp trăm lần.”
- “...”
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ tâm thần.”
- “...”
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ lăng nhăng.”
- “...”
Phải công nhận rằng tính nhẫn nại của Thiên Duy rất cao, mặc dù anh đã có ý định bóp chết con bé bên cạnh hơn 100 lần.
- “ Hàn Thiên Duy, anh là đồ...”
Không để Thiên Vy nói hết câu, anh trực tiếp cúi xuống, phủ môi xuống chặn cái mỏ đang léo nhéo kia lại, chặn tuyệt đối!
- “ Em nói tiếp đi, em nói một câu, anh hôn một lần, nói thử xem nào, anh không từ chối đâu.”
- “ Anh... anh... anh...”
- “ Sao nào? Vẫn muốn anh hôn?”
Thiên Vy ngay lập tức ngậm chặt miệng, ôi nụ hôn đầu của cô. Tên khốn kiếp này!
- “ Ừm, ngoan lắm, anh rất hoan nghênh nếu em cũng áp dụng biện pháp này với anh.”
Đê tiện, quá đê tiện!
___________________________________
Câu chuyện nhỏ số 4:
Trước phòng cấp cứu của bệnh viện
- “ Cô còn là con người không? cô làm mẹ ra nông nỗi này cô vui lắm chứ gì?” - Mai Anh hét lên, khuôn mặt cô ta đầy nước mắt.
Ngược lại, Thiên Vy vẫn hờ hững vô cùng, trưng ra nụ cười lạnh nhạt
- “ Bà ta là mẹ cô chứ đâu phải mẹ tôi.”
- “ Cô...” - Mai Anh tức giận giơ cánh tay lên, nhưng nhanh chóng bị Thiên Vy giữ lại.
- “ Sao? Muốn đánh tôi? Cô là tiểu thư con nhà gia giáo cơ mà, hành xử như dân chợ búa thế? Nói cho cô biết, bà ta chẳng là gì của tôi cả, vui mừng hay thương xót gì đó tôi cũng không dư sức mà dành cho bà ta. Bà ta sống hay chết cũng không phải việc của tôi.”
- “ Cô...”
- “ Mày...” - Người đàn ông nãy giờ đang đau khổ ngồi trên chiếc ghế chờ, nghe đến đây, ông ta không thể chịu đựng thêm được nữa. Tiến về phía Thiên Vy, giơ tay lên. Nhưng tay ông ta chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay khác chặn lại, một giọng nữ lạnh như băng vang lên
- “ Ông có tư cách gì mà muốn đánh cậu ấy, xem lại mình xem, đừng có tự cho mình cái quyền muốn động vào ai thì động.”
- “ Lấy tư cách tôi là cha nó. Chẳng lẽ tôi không có quyền được dạy dỗ nó sao? Dù sao người đang nằm trong kia cũng là mẹ nó, sao nó có thể nói những lời đó.”
- “ Cha, mẹ? Haha, nghe thật hay, ông bà đã nuôi nó được ngày nào chưa mà có cái vai trò vĩ đại như thế? Thiên Vy nhà chúng tôi nuôi lớn đến từng này không phải là để cho một kẻ vô danh như ông muốn đánh là đánh, muốn dạy dỗ là dạy dỗ, đến ngay cả tôi cũng chưa dám đánh nó, thì ông lấy cái quyền gì? Ông-chưa-đủ-tư-cách!” - Thiên Lâm lên tiếng, quả thật bây giờ anh rất muốn cho ông ta một trận.
- “ Thôi nào, anh Lâm, Thiên Thiên, phí công sức với loại người này làm gì? Bọn họ không đáng để hai người phải tức giận.” - Thiên Vy nở nụ cười mỉa mai.
- “ Vy... chúng ta vẫn là cha mẹ con, đó là điều không thể chối cãi.”
- “ Cha, mẹ? Các người là cha mẹ tôi? A, được làm con của một gia đình danh giá, danh giá đến mức chỉ vì một câu nói của thầy bói mà vứt bỏ con mình, có lẽ tôi phải cảm thấy cực kì, cực kì tự hào đấy nhỉ? Nói cho ông biết, tôi căm ghét cái dòng máu đang chảy trong người mình là của ông, căm ghét cái huyết thống dơ bẩn của dòng họ nhà ông, căm ghét cái loại người không đủ tư cách mà cứ luôn miệng nhận là ba mẹ tôi. Chỉ có duy nhất một điều mà tôi phải cảm ơn các người, đó chính là việc các người đã bỏ rơi tôi, cho nên tôi mới có được ngày hôm nay. “
- “ Ta, chúng ta...” - Ông ta ngồi sụp xuống ghế, vẻ ân hận tràn về trong mắt ông ta.
- “ Sau khi bỏ rơi con, chúng ta đã rất hối hận, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để làm từ thiện, giúp đỡ những đứa trẻ bất hạnh...”
- “ Làm từ thiện? Giúp đỡ người bất hạnh? Ha, nghe có vẻ cao cả quá nhỉ? Các người bỏ ra hàng đống tiền để giúp đỡ người khác còn cái người mà các người luôn nhận là con gái đó thì sao? Có bữa nào nó được ăn no không? Nó bị bắt nạt, bị bỏ đói, bị cô lập trong cái cô nhi viện đó. Nó bị đánh, bị cướp đồ ăn, bị mọi người xa lánh chỉ vì nó xinh đẹp hơn người ta, nó thèm khát tình thương biết nhường nào sao không có ai thương nó? Khi tôi khổ sở vì đói và vì lạnh thì các người ở đâu? Khi tôi đau đớn vì bệnh tật thì các người ở đâu? Các người đang vui vẻ bên con gái cưng của mình, thoải mái vung tiền làm từ thiện xem như chuộc lại lỗi lầm chứ gì? Thật nực cười, vậy mà bây giờ lại làm như mình cao cả lắm, đứng ra nhận con gái.”
- “ Con à, ba...” - Đôi mắt người đàn ông đầy nước, sự ân hận bắt đầu dày vò ông ta.
- “ Dừng ngay cái tiếng ba đó đi, nghe mỉa mai lắm. Khi các người quây quần bên bữa ăn ấm áp thì tôi phải lăn lộn ngoài đường để kiếm từng cái ăn, khi các người thoải mái trong chăn ấm nệm êm thì tôi phải khổ sở đi đánh nhau để tranh giành cái ăn, tranh giành chỗ ngủ, nhà thì không có để về, chỗ ngủ cũng bị chiếm, tôi lang thang vất vưởng trên đường, cực khổ còn không bằng một con chó, khi các người thoải mái diện những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền thì tôi ngay đến một bộ đồ đàng hoàng để mặc cũng không có, không phải rách thì cũng chắp vá gần hết. Vậy mà giờ ông thoải mái kêu một tiếng ba, ông không thấy nó rất nực cười hay sao?”
Phía xa xa, có một chàng trai đứng lặng người nhìn cô gái, những lời cô ấy nói như một mũi kim đâm xuyên vào tim anh, rốt cuộc, người con gái anh yêu đã phải chịu bao nhiêu tổn thương, đằng sau cái vỏ bọc kiên cường đó, là một trái tim đau khổ đến nhường nào. Anh rất muốn, rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ làm cô tức giận.
- “ Xin lỗi, làm ơn, xin con hãy tha thứ cho chúng ta...” - Người đàn ông đó gần như quỳ xuống dưới chân Thiên Vy.
- “ Tha thứ? Haha, xin hỏi các người lấy đâu ra cái quyền đó, muốn bỏ rơi tôi thì bỏ, muốn nhận lại tôi thì nhận, muốn tôi nhường lại người tôi yêu cho con gái các người thì tôi phải nhường, muốn tôi tha thứ thì tha thứ sao? Các người chưa có đủ tư cách đó.”
Mai Anh cũng đi đến trước mặt Thiên Vy
- “ Coi như tôi cầu xin cô, hãy tha thứ cho họ, bây giờ sức khỏe của mẹ không được tốt, chỉ có cô mới làm cho mẹ khỏe lại được thôi.”
- “ Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ hay không, bà ta sống hay chết cũng không phải việc của tôi.”
- “ Tôi cầu xin cô, chỉ cần cô trở về nhà, toàn bộ tài sản, tôi không lấy một xu, tất cả đều thuộc về cô.” - Bây giờ chưa có ai biết 3 anh em nhà họ Hoàng là ai. Họ chỉ biết đến Thiên Vy và Thiên Nhi trong vai trò là một người mẫu từ cái lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất họ xuất hiện trên sóng truyền thông.
- “ Tiền? Lại định dùng những đồng tiền dơ bẩn của các người để mua tôi sao? Ha ha, có phải cô nghĩ rằng tôi chỉ là một người mẫu nho nhỏ, chắc chắn sẽ cực kì tham tiền chứ gì?”
- “ Không phải sao? Đừng có giả bộ thanh cao với tôi. Cô cặp kè với bao nhiêu đại gia cũng không bao giờ bằng được một phần nhỏ tài sản của nhà tôi đâu. Chi bằng...”
Bốp!!!
Chưa để cô ta nói hết câu, Thiên Nhi đã vung tay lên, khuôn mặt cô ta in hằn 5 ngón tay.
- “ Cô... cô dám đánh tôi, cô cũng chỉ như cô ta thôi, loại người mẫu không biết xấu hổ...”
- “ Loại người mẫu không biết xấu hổ? Cô nghĩ chỉ là những người mẫu nho nhỏ mà đủ tư cách làm người mẫu đại diện cho tập đoàn thời trang Hoàng Thiên sao? Cô có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc bằng được loại người mẫu không biết xấu hổ như chúng tôi đâu.” - Tiếng giày cao gót từng bước vang lên, một thân ảnh xinh đẹp tiến đến trước mặt Mai Anh, ngay sau đó, một tiếng “Bốp!” vang lên, bên má còn lại của cô ta in hằn lên dấu tay
- “ Rất đều, rất đẹp, Thiên Thiên này, chị em mình hợp lực lại đánh người cũng được đấy chứ nhỉ?”
- “ Minh Châu, sao chị lại đến đây?” - Thiên Vy hỏi.
- “ Này, em có xem chị là người một nhà không thế? Em bị bắt nạt sao chị có thể để yên được? Với lại chị biết, anh trai em nhất định cũng rất muốn đánh người, nhưng chị lại không muốn anh ấy mang tiếng bắt nạt con gái, nên chị đến đánh thay.”
- “ Minh Châu, em...”
- “ Em làm cái này vì Vy Vy, và cũng vì Thiên Thiên nữa, ai bảo cô ta dám xúc phạm em gái em.”
Khóe môi Minh Châu cong lên thành một nụ cười cực kì dịu dàng.
- “ Vy Vy này, ngày xưa em cũng từng đánh chị như thế nhỉ, chỉ là chị bị đánh nặng hơn thôi.”
- “ Chị vẫn còn ghi thù cơ à?”
- “ Chứ sao? Chị đánh Thiên Thiên có mỗi một cái, bị nó đánh lại hai cái, còn bị em cho một trận tơi bời, nếu ngày đó không nhờ anh Duy thì có lẽ em đánh chị nhập viện luôn rồi.”
- “ Tại chị đánh em trước mà.” - Thiên Nhi bất giác vuốt vuốt tóc, nhớ dai vậy không biết.
- “ Không phải em muốn thế à? Nguyên tắc của em là lấy 1 trả 10, nếu ngày đó không có anh Phong, đảm bảo chị thê thảm hơn rồi.”
- “...”
- “ Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, cô gái xinh đẹp này, cô không biết lượng sức mình hay sao? Cái gia tài nhà cô, còn chưa tới 1/10 tài sản mà chúng tôi đang có nữa kìa, mua Vy Vy bằng cái giá rẻ mạt như thế sao?”
- “ Hừ, rẻ mạt, cái nghề người mẫu của các người mới là rẻ mạt, chắc cũng qua tay bao nhiêu người rồi chứ gì?”
- “ Qua tay á? Ừ đúng rồi, qua tay một người, mà nói cô nghe này, trước khi xúc phạm người khác thì nên điều tra rõ xem người ta là ai rồi hãy nói. Cô nói chúng tôi qua tay bao nhiêu đại gia cũng chưa chắc bằng một phần nhỏ cái gia tài nhà cô. Vậy xin cho cô biết rằng, Thiên Thiên là bạn gái của Lâm thiếu gia - Lâm Thiên Phong, Vy Vy thì chắc cô cũng biết, bạn gái của Hàn thiếu gia - Hàn Thiên Duy, còn tôi, chưa nói tới bạn trai tôi là người thế nào, Minh Dương nhà tôi bây giờ chắc cũng đủ ngang tầm với cái tài sản kếch xù nhà cô rồi chứ?”
- “ ... “
- “ Vậy nên, bớt cái tính tự cao tiểu thư của cô đi, ngày xưa tôi cũng giống như cô, nói mà không biết suy nghĩ đến lúc phải hối hận đấy.”
Nói xong, cô quay sang người đàn ông kia, chất giọng lạnh thêm một chút.
- “ Bác trai ạ, với tư cách là một hậu bối, cháu nói cái này, có gì không phải thì bác bỏ qua cho. Bác nên dạy lại đứa con gái cưng của bác đi, cách ăn nói xấc xược, khinh thường người khác như thế còn không bằng được dân đầu đường xó chợ đâu. Cháu mong bác gái mau khỏi bệnh, và cũng mong bác và gia đình bác đừng làm phiền Thiên Vy nữa. Có câu này, cháu chân thành nói với bác, người nhà họ Hoàng, không dễ động vào đâu, bác đừng làm những việc để sau này phải hối hận. Đi về thôi nào, Vy Vy.”
- “ Khoan đã, Vy Vy, cậu có muốn lấy cái gia tài của nhà này không?”
- “ Tớ không cần những đồng tiền dơ bẩn đó.”
- “ Tưởng cậu thích, tớ lấy về cho cậu.”
- “ Thiên Thiên nuôi tớ là được rồi, nhưng nếu Thiên Thiên thích thì cứ lấy đi.”
- “ Anh Lâm?”
- “ Anh đã từng nói sẽ không bỏ qua cho những ai dám bắt nạt hai đứa, nhưng đối với những người này, anh không thể ra tay đánh người được, vậy nên cứ giao việc đó cho anh xử lý đi.”
- “ Được rồi, tùy anh.”
Trên hành lang nhỏ của bệnh viện, có một chàng trai cứ đi đi lại lại, muốn làm gì đó rồi lại thôi, Thiên Vy đứng nhìn anh hồi lâu.
- “ Ê, bị gì đấy?”
- “ Anh... muốn ôm em nhưng sợ bị mắng.”
- “ Hả? Anh lại làm sai gì mà sợ em mắng?”
- “ Không phải em còn giận anh à?”
- “ Giận? Giận cái gì?”
- “ Hôm qua anh làm em giận.”
- “ Có hả? Anh làm gì nhắc lại xem.”
- “ Không làm gì cả, anh đùa.”
- “ Hừm, sao mắt đỏ hoe thế kia? Ai bắt nạt anh, nói em nghe xem nào.”
- “ Không có, nhớ em quá ấy mà.”
- “ Lại đây em ôm cái nào. Nhớ con cún cưng của mình ghê ý.”
- “ Ai là cún?”
- “ Ba con Mark.”
......
___________________________________
Câu chuyện nhỏ số 5:
Lần lãng mạn hiếm hoi của hai bạn nhỏ siêu lãng xẹt.
- “ Hoàng Thiên Vy, anh hỏi em một câu.”
- “ Gì?”
- “ Tại sao em lại yêu anh?”
- “ Lại phát bệnh sao? Tự nhiên đi hỏi mấy câu này.”
- “ Anh nghiêm túc đấy, trả lời anh đi.”
Thiên Vy nhìn anh hồi lâu rồi nói
- “ Yêu một người còn cần có lý do sao? Em yêu anh vì anh là chính anh thôi, vì đơn thuần đứng trước anh, trái tim em đập mạnh hơn bình thường. Vì anh là người làm em vui, là người làm em cười, là người cho em biết thế nào là hạnh phúc. Tóm lại em yêu anh bởi vì anh là anh, không phải một ai khác. Thế nên anh mà dám có người khác thì đừng có trách em.”
- “ Vậy nếu như có người muốn cướp anh khỏi em thì sao?”
- “ Hạnh phúc của em, em chưa buông tay, đố đứa nào dám nhảy vào cướp đấy.”
- “ Ôi, đáng yêu quá, lại đây anh ôm cái nào.”
- “ Biến ra.”
___________________________________
Câu chuyện nhỏ số 6:
- “ Phong, bây giờ tao phải làm gì đây? Mày cho tao một lời khuyên đi, tao thật sự rất rối.”
“ Tao không phải là mày, tao không hiểu được tâm trạng của mày bây giờ, nhưng tao biết mày đang rất khổ tâm. Tao chỉ muốn hỏi mày một câu, mày có thật sự yêu Thiên Vy không?”
- “ Tao yêu cô ấy, yêu hơn bất cứ thứ gì, tao không thể sống nếu như thiếu cô ấy.”
“ Mày chắc chắn chứ?”
- “ Tao rất nghiêm túc.”
“ Vậy thì tốt, mày là bạn thân của tao nhưng Thiên Vy cũng giống như em gái của tao vậy, tao rất mong cô ấy không phải chịu tổn thương nào. Nếu mày thật lòng yêu cô ấy thì hãy dùng mọi cách để bảo vệ cho cô ấy. Tao không tin rằng ba mẹ mày dám cắt đứt quan hệ với mày.”
- “ Tao biết. Xin lỗi vì đã làm phiền mày nhé. Mày sao rồi?”
“ Tao ổn, đừng lo cho tao, lo cho mày trước đi.”
- “ Được rồi, cảm ơn mày.”
“ Chúng ta là bạn! Duy này, đời người ngắn ngủi lắm, không biết còn bao nhiêu thời gian để làm lại đâu. Mày nghe câu này chưa? Xe bus 15' một chuyến, sinh nhật mỗi năm một lần, nhưng người mà chúng ta thật lòng yêu thương, có thể cả đời chỉ gặp được duy nhất một người. Bỏ lỡ một chuyến xe chúng ta có thể đợi lại, bỏ lỡ một buổi sinh nhật, năm sau có thể đón lại, nhưng bỏ lỡ người mà chúng ta yêu, cả đời chưa chắc sẽ gặp được người thứ hai như thế. Làm sai một lần chúng ta có thể làm lại nhưng thời gian là thứ đã trôi đi thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa. Tao chắc mày hiểu những gì tao đang nói.”
- “ Tao hiểu.”
“ Tốt lắm, cuộc đời của chúng ta, gặp được người mà mình yêu thật lòng đã là một điều rất may mắn rồi. Vì thế hãy cứ yêu thương hết mình để sau này không phải hối hận, cùng lắm thì tao và Thiên Nhi sẽ nuôi hai đứa mày, không lo đói đâu. Haha.”
- “ Cảm ơn mày, Phong, tao nhất định sẽ làm được. Mày cũng cố gắng lên nhé. À Thiên Thiên vẫn ổn, Rain cũng rất tốt, nó làm bạn với con Mark suốt ngày.”
“ Cảm ơn mày!”
____________________________________
Câu chuyện nhỏ số 7:
- “ Thiên Duy, chúng ta chia tay đi.”
- “ Em muốn chia tay? Cho anh một lý do.”
- “ Em...”
- “ Anh muốn nghe lý do thật lòng.”
- “ Em... em không muốn vì em mà anh chống đối gia đình, vì em mà anh trở thành một đứa con bất hiếu. Vì em mà anh...”
- “ Vy Vy, nghe anh nói này, anh yêu em, người em yêu và người em sẽ lấy là anh chứ không phải họ. Vì em anh có thể làm bất cứ việc gì, em chỉ cần đứng bên anh, nắm tay anh thật chặt, đừng bao giờ buông ra là được rồi. Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh là người đáng để em yêu. Ba anh đã lựa chọn sai, kết quả ông ấy sống trong dằn vặt cả một đời, anh không muốn đi vào vết xe đổ đó. Anh không muốn buông tay em bởi nếu buông tay em, cả đời này chưa chắc anh sẽ gặp được người thứ hai anh yêu như thế.”
- “ Anh sống cuộc đời của anh, không phải sống vì họ. Hạnh phúc của anh, tương lai của anh, anh sẽ tự quyết định. Vì thế hứa với anh, đừng bao giờ buông tay, nhé.”
- “ Em hứa, có đánh chết cũng không nói chia tay nữa.”
___________________________________
P/s: Đọc xong cái này chắc bạn cũng đoán được tớ mai mối cho cặp Thiên Lâm - Minh Châu rồi nhỉ? Cặp này đơn giản lắm, gặp nhau, nói chuyện, hiểu nhau, rồi yêu nhau, nhẹ nhàng lắm, nên không có gì để kể nhiều cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]