Lâm Tiêu đang đội mũ bảo hiểm, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ba trái tim màu đỏ trên đỉnh đầu đã giảm đi một.
Thời gian cũng giống như hai nhóm người trước, chỉ mới trôi qua một hơi thở.
"Chuyện này... chuyện này... chẳng lế thiếu niên kia cũng không giải được sao?"
"Sao có thể như vậy được! Ta còn tưởng hắn rất tài giỏi!"
"Tên đó đang làm cái quái gì vậy! Tự tin bước lên như thế, hoá ra cũng không làm được gì ư?"
"Đừng hoảng hốt! Nói không chừng... vừa rồi do hắn bất cẩn thôi, tiếp theo sẽ không bị mất tim nữa đâu."
"Đúng đúng, thiếu niên đó nhất định có thể, hãy tin tưởng hắn."
Tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng lo sợ.
Ngay cả Can Anh Túc và Ngạo Hưng cũng trở nên căng thẳng.
Những cánh cửa phong ấn này là do một vị tuyệt thế đại năng thiết lập, tu vi thực lực như bọn họ, trong mắt đối phương, chỉ là loại sâu kiến nhỏ nhất, tầm thường nhất trong số đám côn trùng thấp kém.
Bọn họ đều hy vọng Đại Tiêu Tiêu sẽ an toàn, vượt qua được cửa ải!
Can Anh Túc vừa nghĩ đến đây.
Phụt!
Lâm Tiêu lại phun ra một ngụm máu, trái tim màu đỏ trên đỉnh đầu lại giảm bớt, chỉ còn lại một trái cuối cùng.
Nếu như trái tỉm cuối cùng này cũng biến mất.
Vậy có nghĩa là...
"Xong rồi xong rồi, ta đã biết ngay mà, cửa ải này không qua được." "Vậy... chúng ta chỉ có thể chờ chết sao?!"
"Đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3562992/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.