Lúc Lâm Tiêu nói lời này, hắn vô cùng chân thành. Sự thật cũng giống như lời hắn nói.
Nếu không phải lão tổ Bất Tử Cốc lưu đày bọn họ đến Hư Vô Loạn Lưu, hắn cũng không thể tình cờ trở về Trái đất.
Như vậy, khi hắn vượt tâm ma kiếp, đứng trên lằn ranh sinh tử, chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
Lão tổ Bất Tử Cốc trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, nghiến răng ken két.
Sớm biết tiểu tử này khó chơi như vậy thì một năm trước lão đã ra tay giết chết hắn.
Bây giờ, bị kiếm trận đáng sợ bao phủ cả Bất Tử Cốc, trong lòng lão bắt đầu dâng lên cảm giác bất ổn, cảm thấy xung quanh tràn ngập nguy cơ chết chóc.
Mặc dù đối phương bảo sẽ không kích hoạt mấy thủ đoạn công kích của kiếm trận.
Nhưng lão không tin một chữ nào mà Lâm Tiêu phun ra hết! Kiếm trận!? Lão tổ Bất Tử Cốc thầm suy nghĩ, sau đó lặng lẽ tích tụ sức mạnh.
Muốn phá trận, cách đơn giản nhất chính là... giết chết người điều khiển trận pháp.
Trận pháp này đương nhiên do Lâm Tiêu điều khiển..
Vậy thì...
"Lâm Tiêu, ta có thể cảm nhận được uy lực kiếm trận của ngươi vô cùng phi phàm. Nhưng dù sao ta cũng là cường giả Đại Đế Cảnh, nếu thật sự khiến ta nổi giận, cho dù phải trả giá đắt đến đâu, ta cũng sẽ không để ngươi chạy thoát khỏi
nơi này."
"Hai chúng ta đều có lỗi, hay là bỏ qua hiềm khích, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3540031/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.