“Yếu?”
Tên tiểu tử này lại dám nói bọn họ yếu hơn so với tưởng tượng của hắn.
Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?
Lẽ nào tên tiểu tử này vừa rồi trò chuyện với Ngạo Hưng được đôi ba câu thì cho rằng đưa cho Ngạo Hưng chút lợi ích thì đối phương sẽ giúp hắn sao?
Nực cười!
Ngạo Hưng căn bản không phải là nhân tộc.
Chuyện sống chết của ngươi người ta hoàn toàn không thèm để tâm đâu.
“Chư vị, đừng để hắn lừa gạt, Ngạo Hưng đã hoàn toàn rời khỏi đây rồi.”
“Cứ bắt tên tiểu tử này lại trước đã, vừa rồi để cho một Đại Đế Thiên Huyền Giới chạy thoát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo giải quyết hắn.”
“Đúng vậy, ngộ nhỡ để tên Đại Đế này tiết lộ ra ngoài thì sẽ phiền phức đấy.”
“Lão Chung, ta nhớ ngươi có một lá cờ có thể thu giữ người, còn không mau lấy ra đây, thu tên nhãi này lại trước rồi tính!”
“Thì ra lão Chung vẫn còn giữ một lá bài này cơ à!”
“Thế thì mau ra tay đi, ta lo là sắp có người đuổi tới đây rồi.”
Đám Đại Đế Tôn Hoàng Giới vừa thương lượng vừa thúc giục, lão Chung trong số đó đành mang vẻ mặt không mấy tình nguyện nhưng vẫn lấy lá cờ màu xám ra.
Lá cờ vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên âm u, những chiếc bóng màu xám bay xung quanh lá cờ.
Đồng thời tản ra một mùi máu tanh khó ngửi.
Trong nhóm Đại Đế, có người biết chuyện, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523208/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.