Sau khi Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng thì thấy các nho gia, đại nho dừng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Trâu bò! Tiểu tử, ngươi là người ghê gớm nhất mà ta từng thấy, vô địch!”
“Ngươi lợi hại thật, tiểu tử, rốt cuộc ngươi nói gì với trưởng công chúa? Tại sao trưởng công chúa lại đỡ nhiều như vậy.”
“Cám ơn tiểu tử ngươi, đã lâu rồi bọn ta không nhìn thấy nụ cười của trưởng công chúa điện hạ.”
Đối với những lời khen ngợi này Lâm Tiêu cũng không nói gì, vì hắn cũng không biết trả lời bọn họ thế nào, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy bản thân có gì lợi hại. Hắn và tiểu nha đầu đã cùng chung sống hơn trăm năm. Với tính cách của đối phương hắn đương nhiên hiểu rất rõ, nếu đã thế mà hắn còn không giải quyết được thì hắn đúng là bị ngu.
Còn chưa đợi Đằng lão dẫn hắn rời đi, hắn đã đưa ra câu hỏi: “Đằng lão, ta muốn đưa trưởng công chúa đi chơi ba ngày ở trong vương triều Đại Can, không biết ngài có đồng ý không?”
Đằng lão nghe thấy thế thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỷ. Yêu cầu này tới thật đúng lúc, ông ấy cũng đang nghĩ xem làm cách nào để tiểu gia hỏa này ở lại thêm vài ngày.
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, chỉ cần ngươi có thời gian, yêu cầu này không thành vấn đề."Đằng lão nhanh chóng đồng ý, sợ rằng sau vài giây do dự, đối phương sẽ hối hận.
Chuyện này cần phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, để bệ hạ phái một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523139/chuong-865.html