Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, nếu không thì sao chứ.” Lâm Tiêu hỏi lại.

"Tiểu gia hỏa, không phải ta đã nói, cho dù ngươi có Nho Đạo và Phật Đạo song viên mãn ý cảnh nhưng thực lực của ngươi quá yếu, ngươi vào trong hậu quả sẽ khôn lường. Trưởng công chúa điện hạ vô cùng không thân thiện với với người khác, đặc biệt là người lạ". Đằng lão nói.

Nói thẳng ra, nếu đi vào, chính là đang nộp mạng.

Nhưng sao Lâm Tiêu lại sợ một cô bé bảy tuổi chứ?

"Đằng gia gia, ta tự tin, hơn nữa có ngài ở ngay bên cạnh, nếu như xảy ra chuyện gì, dựa vào thực lực của Đằng gia gia nhất định có thể cứu ta." Lâm Tiêu cười nói.

"Nói thì nói như vậy... nhưng tiểu gia hỏa ngươi quá can đảm." Đằng lão do dự nói.

Tiểu gia hỏa này là người có thiên phú nhất mà ông ta từng gặp, đồng tu Nho Đạo, Phật Đạo, sau này nếu lớn lên nhất định sẽ làm trụ cột Đông Vực. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, chắc chắn ông ta không thể tha thứ cho mình.

"Vậy thì hay là Đằng gia gia cùng ta đi vào trong đó, nếu như không sao, ta muốn cùng trưởng công chúa điện hạ nói chuyện riêng một chút." Lâm Tiêu nói ra đề nghị của mình.

“Vậy thì... Được thôi.” Cuối cùng Đằng lão cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao, nếu hai tiểu gia hoả này ở cùng nhau, người chịu thiệt tuyệt đối không phải trưởng công chúa điện hạ.

"Vậy ta nói cho ngươi biết một vài điểm cần chú ý, ngươi phải hết sức cẩn thận..." Sau khi Đằng lão dặn dò Lâm Tiêu thêm vài câu mới dẫn hắn đi hắn mở khóa cấm chế trận pháp trùng trùng, đi vào trong tịnh thất.

Khi hai người họ mở cấm chế trận pháp vừa tiến lên một bước.

Vèo!

Một bóng người áo đỏ lao thẳng về phía Đằng lão, tốc độ cực nhanh, kèm theo sát khí nhàn nhạt phía sau.

"Ôi! Trưởng công chúa điện hạ..!" Đằng lão thở dài, dùng tay phải chặn lại.

Cạch! Trận đánh lén của tiểu ni tử Anh Túc đã bị chặn lại. Nhưng cô bé không hề nản lòng, lập tức tung ra đòn thứ hai và thứ ba. Một già một trẻ, chiến đấu với nhau.

Với thực lực tu vi hiện tại của Đằng lão, có thể nói, đối phó với cô bé quá dễ dàng. Suy cho cùng trưởng công chúa điện hạ mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Ngay cả bẩm sinh với một trái tim sát sinh, cô bé vẫn có ít kinh nghiệm chiến đấu và đa phần là tấn công dựa vào bản năng.

Sau vài hiệp, tiểu ni tử Anh Túc chủ động dừng lại, không phục trừng mắt nhìn Đằng lão, rồi sau đó nhìn Lâm Tiêu.

Mặc kệ có đánh thắng hay không, chỉ cần có cơ hội thì cô bé nhất định sẽ đánh lén vài lần nữa. Lỡ đâu có 1 lần thành công thì sao!

"Đằng lão đầu, lần này ông lại muốn giở trò gì! Người này là ai! Chẳng lẽ ông cảm thấy ta quá cô đơn cho nên mới tìm người bầu bạn cùng ta sao! Hừ hừ hư, vậy ta không bảo đảm lần tới khi ông gặp hắn là sống hay chết đâu! ~~” Tiểu ni tử Anh Túc cười khẩy và nói.

“Trưởng công chúa điện hạ không biết hắn sao?” Đằng lão có chút nghi hoặc hỏi.

Không phải tiểu tử này nói là trưởng công chúa điện hạ đã từng cứu hắn sao?

Làm sao bây giờ lại không quen chứ?

"Hả? Tại sao ta phải quen hắn!! Đừng cố đánh trống lảng nữa, Đằng lão, tốt nhất là ông nên thả ta ra, ta không muốn ở lại đây nữa!" Can Anh Túc nói.

“Đằng gia gia, lần đó công chúa Anh Túc cứu ta, có lẽ là hành động ngoài ý muốn, quên cũng là chuyện bình thường.” Lâm Tiêu ở bên cạnh bổ sung nói.

"Ừ, cũng có thể. Với tính khí của cô bé này, ngươi nói cô ấy cứu người, ta thật sự không tin. Chắc là hành động ngoài ý muốn vừa đúng lúc cứu được ngươi thôi." Đằng lão nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.