Nhìn thấy cảnh tượng này, Đằng lão lập tức mất bình tĩnh. Đây có lẽ là lần duy nhất trong đời ông ta kinh ngạc đến như vậy. Kết quả này thực sự khiến ông ta không thể tin nổi.
Lúc này, các nho gia, đại nho khác đã đến hiện trường. Họ cảm thấy được tài khí xung quanh, chính khí dồi dào đang chuyển động và nghe thấy tiếng cảm thán của Đằng lão thì cũng lần lượt chết lặng.
Tiên Thiên Mãn Nho Đạo Ý Cảnh???
Nho Đạo Thánh Thể??
Mẹ kiếp!! Quá khoa trương rồi. Mãn Nho Đạo Ý Cảnh, đây là khái niệm gì vậy?
Ngay cả Đằng lão người đứng đầu trong Thiên Địa Văn Cung của họ, văn tu luyện hơn một trăm năm, tu vi đã gần đến Hoá Đỉnh hậu kì, nhưng Nho Đạo Ý Cảnh mới gần đạt bậc 9.
Muốn từ Nho Đạo Ý Cảnh bậc 9 đạt đến viên mãn ít nhất cũng mất một trăm năm nữa. Nhưng đứa trẻ bảy tuổi trước mắt lại có Nho Đạo Ý Cảnh viên mãn, điều này sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.
Đáng sợ! Quá đáng sợ! Đây là cậu bé thiên đạo lão gia đuổi theo cho hắn ăn! Căn bản không phải là chuyện ngưỡng mộ nữa.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả nho gia nhìn tiểu gia hỏa đều trở nên cực kỳ nóng. Nếu để tiểu tử yêu nghiệt này ở lại Thiên Địa Văn Cung...
Chậc chậc chậc...
Cho dù đó là đối với Thiên Địa Văn Cung, vương triều Đại Can hay thậm chí là Đông Vực đều rất có lợi.
Hai mắt Đằng lão nhìn thẳng, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523126/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.