Lúc này lòng Mục lão tràn đầy sự khó tin.
Can Văn Văn! Ông ấy đúng là lén lút trốn ra khỏi Kiếm Ma tông để đến gặåp Can Văn Văn. Chuyện tình cảm của hai người vốn dĩ người khác không biết. Vậy, vậy tại sao tiểu tử này còn theo tới đây.
Còn về mánh khoé kia ông ấy cũng lười để ý, tiểu tử này chắc chắn sớm đã biết chuyện gì rồi. Nhưng, nhưng thế thì càng kỳ quái. Hôm nay ông ấy tới đây cũng chỉ là hành động nhất thời chứ không hề nói cho bất cứ ai.
Tại sao lại có thể gặp được tiểu tử này ở đây, lại còn vô duyên vô cơ cùng với tiểu tử này cá cược. Sau đó lại còn bị nói hoàn toàn trúng phóc, chuyện này càng nghĩ lại càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy rét run.
“Mục lão, bây giờ ta chỉ là một người lạ, hơn nữa chuyện này cũng chả quan trọng, quan trọng là cuộc cá cược của hai chúng ta. Ngài thế mà lại thua rồi!” Lâm Tiêu cười cười.
Mục lão: “……”
Biểu cảm của Mục lão vô cùng khó coi. Cược thua rồi, hơn nữa còn thua một cách khó chịu nữa.
“Được rồi được rồi, bây giờ ta đưa ngươi vào hoàng cung Đại Can. Nhưng mà, ta nói trước, ta chỉ cược đưa ngươi vào tìm người, sau khi tìm được người làm thế nào để đi ra thì ngươi tự mình nghĩ cách, ta không quan tâm!” Lão Mục nhăn nhó nói.
Đây coi như chút tôn nghiêm cuối cùng của ông ta, không phải ngươi muốn đi vào sao, được, ta đưa ngươi vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523121/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.