Chương trước
Chương sau
Ban đầu, họ đào lén và buôn lậu với số lượng ít nên không bị chú ý.

Nhưng với lòng tham và việc thường xuyên mua bán linh thạch đã khiến nhiều kẻ ghen ghét. Không lâu sau, linh mạch nhỏ này bị phát hiện. Điều này gây ra rất nhiều xung đột và nội loạn. Cuối cùng, hoàng tộc Đại Can đã phái người đến lấy linh mạch này thì sự việc mới kết thúc.

Nếu suy đoán sự việc này theo dòng thời gian thì chắc không đến hơn hai mươi năm sẽ xảy ra nên linh mạch kia vẫn còn nguyên vẹn.

Hiện tại Mục lão thiếu cái gì? Ông ta tu luyện công pháp siêu thiên giai, Cửu U Trấn Ma Ấn.

Lâm Tiêu đã cảm nhận vô cùng sâu sắc về sức ăn của công pháp này, vô cùng đáng sợ. Người ta thăng một cấp cần một trăm điểm linh khí, còn Cửu U Trấn Ma Ấn này cần 10.000 điểm linh khí.

Lý do tại sao Mục lão bị mắc kẹt trong Toàn Đan cảnh viên mãn lâu như vậy là do thiếu tài nguyên. Nếu có đủ tài nguyên, với thiên phú và tư chất của Mục lão, e rằng Đông Vực cũng không thể cầm chân ông ta.

Đúng như mong đợi, khi Mục lão nghe thấy từ linh mạch, mắt ông ta đột nhiên mở to, tâm trạng trở nên kích động. Nhưng nghĩ tới đây là lời của một đứa trẻ bảy tuổi, tâm trạng của ông ta như quả bóng xì hơi.

Còn là linh mạch! Không thể nào!

"Tiểu tử, ngươi biết linh mạch là gì sao? Có được tin tức đó, đem bán cho vương triều Đại Can hoặc là các thế lực khác, cả đời ngươi cũng không cần lo lắng gì nữa."

Linh mạch quá khoa trương rồi. Thứ đó chỉ có đại thế lực mới thể bảo vệ. Cho dù là Kiếm Ma Tông của bọn hắn, nếu cùng với thế lực khác phát hiện linh mạch này, e rằng cũng không giữ được.

"Ta biết linh mạch chứ, chính là toàn bộ linh thạch và linh tinh ở dưới lòng đất, nồng độ linh khí cũng vô cùng mạnh. Cho dù là người bình thường vào trong linh mạch cũng là chuyện làm chơi ăn thật. Nơi có linh mạch, hoa cỏ cây cối đều khác biệt, đặc biệt là trong ngày mặt trời không lặn, sẽ xuất hiện chút dao động nhỏ khác thường... " Lâm Tiêu nói không ngừng.

Ánh mắt Mục lão càng ngày càng không thể tin nổi. Những gì cậu bé này nói đều là sự thật.

Tim ông ta đập thình thịch.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu bé này thật sự đã phát hiện ra linh mạch mà trước nay chưa có ai phát hiện ra.

Mục lão nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, không ai để ý đến góc này.

Nếu như bắt đứa bé này đi và buộc nó phải thú nhận về vị trí của linh mạch...

Phì!!!!

Trong lòng Mục lão phì một tiếng. Ông ta là một thánh cược, sao có thể dùng thủ đoạn đê hèn như vậy! Chẳng phải chỉ là cá cược với một thằng nhóc thôi sao! Cược thì cược!

Trong đời ông ta chưa bao giờ sợ cá cược với bất kỳ ai!

Lùi lại ngàn vạn bước, ngay cả khi ông ta thua cược thì chỉ cần dẫn cậu bé này vào hoàng cung Đại Can và tìm người thôi mà, dễ như trở bàn tay.

Ha ha! Sao ông ta có thể thua chứ!

“Được, ta nhận lời cá cược của ngươi!” Mục lão nghiêm túc nói.

“Một lời đã định?!” Lâm Tiêu đưa tay về phía Mục lão.

"Hả? Đây... là có ý gì?" Mục lão nhìn động tác của cậu bé, không hiểu gì.

"Đập tay lập lời thề, không được nuốt lời." Lâm Tiêu cười nói.

Mục lão chớp chớp mắt, tiểu tử này sợ ông ta thất hứa, thật sự rất cẩn trọng, không biết nó là con nhà ai mà còn nhỏ đã lanh lợi như vậy.

“Một lời đã định!” Mục lão cười rồi đưa tay ra, đập tay.

“Bộp!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.