Chương trước
Chương sau
Bùm!!

Rắc, rắc rắc……

Nứt rồi! nắm đấm của Lâm Tiêu lại nứt ra, nhưng lần này vang lên cùng lúc với tiếng tay hắn gãy nát còn có cả tiếng cánh cổng phong ấn vỡ ra một vết.

Một luồng khí đen trào ra ngoài, cơ thể Lâm Tiêu không chút do dự mà lập tức hấp thụ. Đồng thời có một luồng hào quang mờ nhạt mang theo khí tức một loại vật chất bất diệt trào ra.

Ngay lập tức những khí đen xung quanh như cảm nhận được cái gì không bình thường, bọn chúng liều mạng xông vào trong cơ thể Lâm Tiêu. Chỉ trong khoảng ba cái chớp mắt Lâm Tiêu bị đám khí đen bao lấy như một cái “kén”.

Hắn chỉ quan tâm tới luyện hoá, biến đổi và đột phá.

Rắc rắc…rắc rắc…..

Vết nứt trên cổng dần dần lan rộng. Cuối cùng bùm một tiếng…một trong ba cánh cổng phong ấn của Huyền Thiên giới, vỡ nát.

Mà đám khí đen bao lấy Lâm Tiêu như cái kén kia lại giống như một cái lỗ đen hút mọi thứ xung quanh về phía nó. Cùng lúc đó ở mọi ngóc ngách bí mật trên khắp Huyền Thiên giới, toàn bộ Đại Đế, Lão Đế đồng loạt mở mắt.

“Hả? cấm chế kìm hãm Đại Đế của thời đại này, vậy mà…giải trừ rồi?”

Đông Vực, bên trên hoàng cung Đại Can.

Dị tượng thiên địa biến mất rồi.

Cơn thủy triều bóng đêm khủng bố biến mất rồi.

Cánh cổng kỳ dị cũng biến mất rồi.

“Trên không trung chỉ còn sót lại một tinh thể hình thoi màu đen cao chừng hai mét.”

“Đây là cái gì vậy?”

“Cánh cổng lớn vậy mà lại biến mất rồi, thế những người bị nó nuốt vào thì sao?”

“Xem ra, tất cả những người bị cơn thủy triều hắc ám bao phủ đều lành ít dữ nhiều rồi.”

“Khí tức mà tinh thể này tỏa ra có chút khiến người ta mê đắm.”

“Thiếu niên vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh kia, e là cũng không còn sống nữa rồi.”

Tất cả mọi người phía dưới đều thở dài, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian mà cánh cổng kỳ lạ kia xuất hiện không hề dài, nhưng lại cắn nuốt hai ba trăm người, còn đều là những kẻ tu luyện có thực lực mạnh mẽ.

May mà cánh cổng này đã biến mất rồi, nếu không thì không biết nó còn nuốt bao nhiêu người nữa đây.

Sắc mặt của người vương triều Đại Can đều trở nên khó coi.

Thủy triều hắc ám và cánh cổng đều biến mất rồi.

Nhưng thân ảnh của Lâm Tiêu thì đâu rồi?

Không lẽ đã.....

“Phụ hoàng, không cần lo lắng, bên trong tinh thể hình thoi màu đen kia chắc chắn là Lâm Tiêu. Con có thể cảm nhận được khí tức của huynh ấy, còn về tại sao lại thành ra như này, thì con không rõ lắm.” Can Anh Túc truyền âm nói với quân chủ Đại Can.

Quân chủ Đại Can nghe con gái nói vậy, đôi mắt cũng sáng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.