"Lâm Tiêu, ngươi có biết Túc nhi ở đâu không?! Không phải con bé ở bên cạnh ngươi sao?.. Nếu vậy thì ta nhờ ngươi chăm sóc con bé, cả đời này ta nhất định sẽ tìm cách báo thù cho ngươi!" Trong mắt quân vương Đại Can mang lửa giận.
Bất Tử Cốc!
Ngay cả khi không thể đánh thắng Bất Tử Cốc, ông ta cũng phải tìm cách trả thù bằng nhiều cách khác nhau.
"Bệ hạ không cần bi quan như vậy, trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, nhất định còn sống, mới có một năm, nói không chừng có thể đang dưỡng thương ở nơi nào đó." Đằng lão ở bên cạnh an ủi.
"Đằng lão, ngươi không cần an ủi ta, dựa vào tính tình của cô gái đó, sau khi Lâm Tiêu gặp nạn, nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm, tính tình kích động như vậy, e rằng khó có thể….." Vương quân Đại Can than thở nói.
Con gái mình, ông ta còn không hiểu sao?! Điều may mắn nhất trong cuộc đời của Túc nhi có lẽ là gặp được Lâm Tiêu.
Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Lâm Tiêu yêu nghiệt tuyệt đỉnh như vậy. Nếu có thể cho hắn thêm một hoặc hai trăm năm nữa, đừng nói là Bất Tử Cốc hiện tại, cho dù là Bất Tử Cốc thời kì đỉnh phong thượng cổ, e rằng cũng không dễ đối phó hắn.
Quân vương Đại Can nhìn nữ nhân đang khóc lóc buồn bã bên cạnh mình.
Đó là muội muội của ông ta, Can Văn Văn. Nữ nhân này và con gái của ông ta thực sự là đồng mệnh tương liên.
Khóc đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523081/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.