“Các người còn muốn bức người tới mức bắt ta ra tay giết người sao?”
Các chủ và các phó thấp giọng rít lên.
Ầm.
Toàn bộ hào quang của Toàn Đan viên mãn trên người phó các chủ bùng nổ. Một cỗ khí tức thê lương xộc lên làm cho mọi người không khỏi rùng mình. Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao của Lăng Tiêu các đã quá hiểu tính cách của các phó.
Không ngờ thực lực của các phó đã tăng lên mạnh đến thế này.
Lâm Tiêu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn mẹ.
Lừa đảo?
Kẻ lừa đảo mạo danh chính mình, trà trộn vào thế lực lớn Lăng Tiêu Các.
Trong chốc lát Lâm Tiêu cũng đã hiểu ra hơn phân nửa rồi.
Trong lòng hắn càng đau lòng hơn.
“Mẹ, lần này là thật đấy, con thật sự là Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu lên tiếng giải thích.
Cộp!
Mẹ hắn bước lên phía trước một bước, khí thế mạnh mẽ đè nặng lên người Lâm Tiêu, ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa cô đơn.
“Cậu là con trai tôi? Cậu có biết con trai tôi đã mất tích từ ba mươi năm trước rồi không, đúng, lúc nó mất tích, dáng vẻ giống hệt cậu bây giờ, nhưng đó đã là chuyện của ba mươi năm về trước rồi.”
Người mẹ sau khi quát lớn một câu thì bắt đầu chất vấn.
Lâm Tiêu đầy áy náy, nhìn mẹ, chậm rãi lên tiếng.
“Mẹ, lúc con học lớp 6, có một buổi tối bị ốm, cha thì đi công tác, chỉ có hai mẹ con mình ở nhà, mẹ đo nhiệt độ cho con, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522998/chuong-732.html