Chương trước
Chương sau
Bên ngoài tường thành, tiếng hét thảm thiết của yêu ma không ngừng vang lên bên tai, thảm không thể tả nổi.

Mà trong tường thành lại vô cùng yên tĩnh.

Một loại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tất cả mọi chiến sĩ, bao gồm đại đội trưởng Từ và phó đội trưởng đều nhìn Lâm Tiêu và Can Anh Túc với ánh mắt như nhìn thấy ma.

Hai người này có còn là người không vậy?

Con người có thể đạt tới trình độ này sao?

Thực lực của những cường giả ở Lăng Tiêu Các đã vượt qua phạm vi hiểu biết của con người rồi.

Nhưng so với hai người trước mặt này, dường như hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Đặc biệt là tám chữ lớn ‘Hoa Hạ phía trước, yêu ma cấm vào’ mà mọi người nhìn thấy trên tường thành vẫn mãi không tan đi.

Tất cả mọi chiến sĩ bỗng chốc nổi lên lòng tôn kính.

Bất luận thế nào, chỉ cần biết hai người này là bạn, không phải địch, thế là đủ rồi.

Bọn họ còn hận Hoa Hạ sao không có thêm nhiều cường giả như này ấy chứ.

“Cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ!!” Đại đội trưởng Từ khom người nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ!” Phó đội trưởng và những chiến sĩ khác đều hô vang lời cảm ơn.

Bọn họ đều biết, nếu không có người trước mặt đây ra tay, bọn họ sẽ phải triển khai kế hoạch hủy diệt.

Nếu như vậy, chưa nói đến có thể ngăn chặn đại quân yêu ma cấp A+ hay không, nhưng ít nhất là bọn họ chắc chắn sẽ phải hi sinh toàn bộ.

“Tiện tay mà thôi!” Lâm Tiêu phất tay với họ.

Hắn nói lời này là thật lòng.

Đại quân yêu ma trình độ này, đối với hắn mà nói, còn không đáng cho hắn nhắc tới nữa kìa.

“Tôi có vài thắc mắc, muốn hỏi hai người.” Lâm Tiêu khách khí hỏi.

“Xin ngài cứ hỏi, chỉ cần là chuyện chúng tôi biết, có thể trả lời thì nhất định sẽ không giấu diếm.” Đại đội trưởng Từ cung kính đáp.

Có thể tiếp xúc gần với một cường giả Toàn Đan Cảnh như vậy, đối với bọn họ mà nói thì đã tương đối mãn nguyện rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Linh khí khôi phục, à không, phải nói là từ lần đầu tiên đám yêu ma đầu xuất hiện cho tới bây giờ, đã qua bao lâu rồi?” Lâm Tiêu hỏi vấn đề đầu tiên.

Đây cũng là vấn đề hắn rất quan tâm.

Mà đại đội trưởng Từ nghe thấy câu hỏi này thì khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngày thảm họa đen tối đã qua bao lâu rồi ư?

Vấn đề này, sao lại có người không biết chứ?

Có thể nói, bất kể là già hay trẻ, tất cả mọi người đều khắc cốt ghi tâm cái sự kiện này, sẽ không quên được.

“Thưa ngài, đã qua ba mươi năm rồi ạ.” Đại đội trưởng Từ vẫn trả lời.

Ánh mắt Lâm Tiêu khẽ run lên, cảm xúc chấn động kịch liệt.

Ba mươi năm!!!

Vậy mà đã qua lâu đến thế rồi ư?

Chuyện này...

Lúc hắn xuyên tới thế giới huyền huyễn, cha mẹ đã bốn mươi lăm tuổi rồi.

Nếu hiện giờ hai người vẫn còn sống, thế chẳng phải là đã già bạc đầu rồi hay sao?

Lâm Tiêu hít sâu một hơi.

Trực giác của thần hồn bán Đế Cảnh nói cho hắn biết, cha mẹ hắn vẫn còn sống trên thế giới này.

Chỉ cần còn sống, vậy thì đều không thành vấn đề.

Trong nhẫn trữ vật của hắn, có không ít đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, phục hồi thanh xuân.

Chỉ là không biết hai người có còn nhớ người con như hắn hay không đây.

Dù gì cũng đã qua ba mươi năm.

“Các anh vừa rồi nhắc đến Lăng Tiêu Các, đó là tổ chức gì vậy?” Ánh mắt Lâm Tiêu lóe sáng.

Người có cảnh giới Toàn Đan Cảnh xuất thân từ Lăng Tiêu Các, lẽ nào trong Lăng Tiêu Các này có người đến từ Thiên Huyền Giới?

Nhưng tại sao nó không phải là Thiên Tiêu, Địa Tiêu, mà cứ phải là Lăng Tiêu Các nhỉ.

Lâm Tiêu, Lăng Tiêu.

(*Lâm Tiêu, Lăng Tiêu trong tiếng Trung có cách đọc gần giống nhau: Lín xiāo và Líng xiāo)

Đây là chuyện trùng hợp sao?

“Thưa ngài, ngay cả Lăng Tiêu Các mà ngài cũng không biết sao???” Đại đội trưởng Từ kinh ngạc không thôi.

Vấn đề này, thậm chí còn quá đáng hơn cái chuyện thảm họa hắc ám cách đây ba mươi năm đó.

Có thể là thật sự có người không biết khoảng cách từ trận thảm họa hắc ám tới giờ là ba mươi năm.

Nhưng không thể có người nào không biết tới Lăng Tiêu Các được.

“Anh nói tôi nghe xem!” Lâm Tiêu trầm giọng hỏi.

“Ờ, được, Lăng Tiêu Các là tổ chức phi chính phủ được thành lập vào năm thứ hai sau ngày thảm họa hắc ám. Có thể nói, nếu không có Lăng Tiêu Các đứng ra, chỉ e là toàn bộ Trái Đất đã hoàn toàn bị những yêu ma này chiếm lĩnh rồi. Đặc biệt là các chủ Lăng Tiêu Các, ngài Lâm Hải Thịnh. Ngài ấy là người thức tỉnh đầu tiên trên Trái Đất chúng ta...”

Đại đội trưởng Từ đang chuẩn bị nói về lịch sử huy hoàng của Lăng Tiêu Các.

Nhưng Lâm Tiêu lại trợn tròn mắt, đánh gãy lời hắn.

“Chờ chút...anh, anh nói các chủ của Lăng Tiêu Các tên là gì cơ???” Lâm Tiêu hoang mang hỏi lại.

Đại đội trưởng Từ dùng biểu tình kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, cảm thấy không thể hiểu được, hắn đang nói gì vậy?

Hắn còn chưa nói tới thời kỳ huy hoàng của Lăng Tiêu các mà, nhưng tại sao thiếu niên này lại để ý tên của các chủ tới vậy. Hơn nữa tên của các chủ cũng từng công bố rộng rãi, đây cũng đâu phải bí mật gì.

“Các chủ Lăng Tiêu các tên Lâm Hải Thịnh.” Đại đội trưởng Từ cung kính nói

Lâm Tiêu nghe thấy cái tên này lại hít vào một hơi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.