Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy những thứ cách mình trăm mét.
Đương nhiên, giá trị này là đối với người bình thường.
Lâm Tiêu vào thời điểm ngày và đêm giao nhau, chỉ chớp mắt một cái là thích ứng được với bóng đêm.
Bóng đêm cũng có ảnh hưởng đến hắn.
Nếu ban ngày hắn có thể nhìn thấy thứ cách xa chục cây số, thì bây giờ chỉ còn 9999 mét thôi.
Tiếp tục việc tìm kiếm rương.
Lần này, chỉ tốn nửa tiếng, Lâm Tiêu đã nhìn thấy ở phía xa xuất hiện một chùm sáng.
Đó là một chiếc rương đang âm thầm tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Tới rồi, tới rồi, rương bảo vật hoàng kim nó tới rồi.
Lâm Tiêu nhấc chân, cả người phi qua đó.
Nhưng khi hắn sắp tiếp cận được rương bảo vật hoàng kim.
Hú!!!! Một hung thú hình sói cực lớn đột nhiên từ bên trong một tòa kiến trúc nhảy ra, lao về phía hắn.
Tốc độ nhanh như bay, chắc đã ẩn nấp từ rất lâu rồi.
Ô?
Lâm Tiêu nhướng mày, lại còn có thú canh gác rương bảo vật nữa cơ à.
Hắn không tránh né, cứ thế đứng yên tại chỗ.
Hung thú hình sói cực lớn nhảy bổ tới.
Bộp một tiếng.
Động tác nhào tới của hung thú hình sói cứ thế dừng lại.
Tiếp đó, cổ của nó bị Lâm Tiêu túm lấy.
“Thực lực Toàn Đan Cảnh sơ kỳ, vật trong màn đêm quả đúng là mạnh hơn nhiều nhỉ.” Lâm Tiêu cảm nhận sức lực của hung thú, lẩm bẩm một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522953/chuong-680.html