“Rõ ràng có thể nhẹ nhàng công kích đối phương, làm sao phải miễn cưỡng như vậy.” Can Anh Túc bĩu môi giống như nhìn thấu mọi chuyện.
Nàng ở bên kia đã kết thúc từ lâu rồi, mấy thiên kiêu của các đại thế lực kia không kẻ nào có thể chạy thoát.
“Ngươi hiểu cái gì! Ta đang thử hiệu quả đòn công kích của nguyên thần.” Lâm Tiêu giải thích.
“Vậy nhỡ đâu có kẻ nào che giấu thực lực vậy ngươi rắc rối to rồi.” Can Anh Túc nói.
“Không đâu, nếu thế thì sớm đã đánh được ta rồi.” Lâm Tiêu đáp.
Sau khi hấp thụ đế đạo liên hoa, kết hợp với sức mạnh Thái Tuế và sức mạnh lôi điện hắn đã thành công luyện ra nguyên thần. Có một nguyên thần đặc biệt hắn có thể dễ dàng đỡ được công kích nguyên thần vừa nãy.
Nhưng hắn muốn chủ động tấn công để phát huy được hiệu quả, có điều với tu vi và thực lực hiện tại thì vẫn còn thiếu nhiều. Lúc nãy ra đòn công kích, mặc dù hiệu quả tốt nhưng lại bị tác dụng phụ.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần hết, tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Nếu không có hai món đạo khí kia, sợ rằng hắn không ngăn được hộ đạo giả lão Ngô kia.
“Xì, cơ thể đã thế này rồi mà mồm còn cứng!” Can Anh Tức đỡ lấy vai hắn không nhịn được lẩm bẩm.
Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, cũng lười nói lại. Lúc hắn cứng đầu thì hắn cũng chả nhận nổi ra mình. Hai người cứ thế từ từ đáp xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522915/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.