Chương trước
Chương sau
Ngay lập tức, nhuệ khí của trường thương khổng lồ dâng lên như sao trên dòng sông, ngay lập tức nhấc bổng vô số cây cối xung quanh!

Luồng khí tức mạnh mẽ ầm ầm lao thẳng lên bầu trời, phá vỡ vô số tầng mây.

"Đại nhân, cẩn thận, cây thương chân linh đạo khí kia rất lợi hại!" Tiểu Chu Tước theo bản năng nhắc nhở.

Nhưng nói xong, hắn ta có chút hối hận.

Đó là tôn thượng đại nhân mà, làm sao một đạo thương quang từ cây thương quét ra có thể làm gì được đại nhân chứ.

Hắn ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Lần sau nhất định sẽ im miệng, không được nói nhiều, nếu không nhất định sẽ bị đại nhân chê cười.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn về phía thương quang đang công kích tới.

Tấn công tầm xa! Điều đó thực sự vô nghĩa.

"Ngươi không phải cho rằng chỉ có mình ngươi có chân linh đạo khí đó chứ?!" Lâm Tiêu nói.

Sau đó, hắn vung tay một cách thản nhiên về phía đối phương.

Ầm ầm ầm!!

Một vạn đại ấn ngập trời giáng xuống.

Đại ấn này màu vàng rực rỡ, giống như tiên kim đổ mà thành, bộc phát thần lực,không thể nhìn thẳng.

Sau khi được Lâm Tiêu đánh ra, đại ấn nhanh chóng biến thành đồi, núi thành lăng, lăng thành biển và những ngôi sao bao la.

Ầm ầm ầm!!!

“Cái gì!!!” Thanh niên áo bào đen kinh ngạc.

Hắn ta muốn trốn, nhưng đối phương ném ra đại ấn quá nhanh, quá lớn, quá mất cảnh giác rồi.

Trong trường hợp khẩn cấp, hắn ta chỉ có thể vận chuyển linh lực và khí huyết toàn thân, đồng thời sử dụng một chiêu thánh thương thần thông và đánh qua đó.

Cố gắng đánh đại ấn này thành từng mảnh.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta biết mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Bùm!!

Thanh niên áo bào đen cảm giác mình đang bị sức nặng như trăm ngàn ngọn núi đè xuống.

Đạo khí trường thương trong tay bay ra khỏi bầu trời.

Hắn ta thậm chí còn nôn ra vài ngụm máu, xương cốt trên người gãy răng rắc và hắn ta bắn ngược ra ngoài.

"A!... là đạo khí, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thánh thương của ta—" Thanh niên áo bào đen hét lên, còn chưa nói hết câu, thân ảnh của hắn ta đã biến mất trước mặt mọi người.

Xì xì--

Khoảnh khắc này, bất kể là người hay yêu thú ở bên dưới đều cảm thấy ớn lạnh.

Bại rồi?

Vậy thì thiên kiêu của U Minh tộc vừa chiến đấu quyết liệt với thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước và đang nắm chắc thế thượng phong, đã thua rồi?

Hơn nữa đã bị một con người hoàn toàn đánh bại bại?

Điều này... điều này thật không thể tin được!!

Vậy thì thiếu niên nói những lời ngông cuồng này là ai? Tại sao hắn lại muốn giúp yêu tộc?

Mọi người trong yêu tộc đều không hiểu gì cả.

Những người trên tàu chiến cũng vô cùng bối rối.

"Khoan đã, đại ấn mà thiếu niên đó vừa sử dụng hình như là... Thiên ấn của thần tộc Dao Trì."

"Hả? Nói như vậy, thật sự là... Đúng vậy, Đạo Ấn Đạo Khí này hoàn toàn giống với thiên ấn đó!"

"Ta nhớ, Già Thiên Ấn vẫn luôn ở trong tay thần tộc Dao Trì, nói như vậy... "

"Thiếu niên này... nhất định là người của thần tộc Dao Trì!!"

Thiếu niên này là người của Thần tộc Dao Trì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.