Chương trước
Chương sau
Tại cổng vào của bộ tộc Chu Tước đã có vô số yêu thú, cường giả yêu thú trong số đó cũng vô cùng vô tận.

Dường như tất cả những bộ lạc yêu thú, bất luận là ở xa hay gần đều phái không ít tộc nhân tới để tham gia nghi thức thiên táng.

Đây là nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân đấy, không một ai dám từ chối không đến.

Bằng không, sẽ gặp phải ánh nhìn đầy địch ý của toàn bộ yêu tộc.

“Ủa? Đã tới ngày tiến hành thiên táng rồi, sao tộc Chu Tước vẫn chưa mở cổng đón khách vậy.”

“Đúng vậy đó! Tộc Chu Tước hơi làm cao rồi đó nha.”

“Đã đóng cổng ba ngày rồi, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không biết nữa, kể từ lúc xảy ra dị tượng thiên địa ba ngày trước, tộc Chu Tước liền tạm thời đóng cổng.”

“Vội gì chứ, chỉ vừa mới tới giờ thôi mà, chờ thêm chút nữa là được.”

“Tới rồi, tới rồi, kết giới của tộc Chu Tước bắt đầu giải trừ rồi.”

Trong tiếng nghị luận của đám yêu thú, năng lượng màn chắn che phủ lấy tộc Chu Tước cuối cùng cũng dần dần mở ra.

Một giọng nói sang sảng, tràn đầy uy lực, truyền khắp trăm dặm xung quanh.

“Cảm tạ các vị đã tới tham gia nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân, xin mời các bộ tộc yêu thú vào vị trí ngồi của mình.” Là giọng của tộc trưởng Chu Tước.

Các bộ tộc yêu thú nghe vậy, mới mang vẻ mặt nghiêm túc, từng người một tiến vào trong bộ tộc Chu Tước.

Ánh mắt của tất cả yêu thú đều hàm chứa cảm xúc bi thương, có yêu thú khóc lóc, có yêu thú đau buồn, cũng có yêu thú mang vẻ mặt nặng nề.

Nhưng trong lòng bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân bọn họ biết được.

Người của tộc Chu Tước trong ba ngày nay đã sớm hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi tiến hành nghi thức.

Trên quảng trường lớn có thể tiếp đón hàng vạn người kia, có một thứ cao gần trăm mét, dùng linh mộc cực phẩm tạo thành một cái tháp gỗ.

Toàn bộ tháp gỗ tỏa ra linh khí và linh tính nồng đậm.

Di thể của Tước Phượng đại nhân được đặt ở trong một quan tài gỗ đặc chế ở nơi cao nhất trong tòa tháp gỗ.

Đợi khi nghi thức thiên táng bắt đầu, cũng là lúc đạt tới cao trào.

Tộc trưởng của tộc Chu Tước sẽ dùng yêu hỏa bản mệnh của bản thân để châm lửa đốt tòa linh mộc tháp này.

Tước Phượng đại nhân cũng được kết thúc một cách hoàn mỹ.

“Tộc trưởng Tử Viên, ngài có thể dùng Thiên Mục thần thông kiểm tra không? Trong bộ tộc Chu Tước này đã xảy ra chuyện gì bất thường vậy?”

Khi các bộ tộc bắt đầu ngồi vào chỗ, một tộc trưởng yêu thú trong đó đã truyền âm cho tộc trưởng Tử Viên.

Tộc trưởng Tử Viên khẽ lắc đầu, trực tiếp tập hợp linh thức của sáu đại tộc trưởng lại, trò chuyện nhóm.

“Lúc lá chắn được mở ra, ta đã rà soát toàn bộ tộc Chu Tước ba lần rồi. Bên trong tộc Chu Tước không hề có gì bất thường, ta cũng không nhìn thấy vị cường giả bán Đế Cảnh khác ở đây.” Tộc trưởng Tử Viên nói.

“Không thể nào! Ta không thể nào cảm nhận sai được.” Tộc trưởng Minh Hổ ngạc nhiên nói.

“Ta cũng dùng linh thức quét hai lần rồi, không có bất cứ điều gì bất thường, Minh Hổ huynh, xem ra lần này thực sự là chúng ta nghĩ nhiều rồi!”

“Không sao, không sao! Đợi sau khi tiễn Tước Phượng đại nhân đi, vừa khéo là các bộ tộc chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ có một buổi thảo luận về vị trí đứng đầu yêu tộc.”

“Đúng vậy! Vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà càng giải quyết nhanh thì càng tốt!”

Các tộc trưởng khác đều không để bụng, khi tiến vào bộ tộc Chu Tước, bọn họ cũng đã kiểm tra qua rồi.

Không hề phát hiện ra điểm nào có vấn đề.

Có lẽ tộc trưởng Minh Hổ đã cảm nhận sai rồi.

Lùi một bước mà nói, bất kể là tộc trưởng Minh Hổ cảm nhận đúng hay sai, thì cũng đều không còn quan trọng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.