Chương trước
Chương sau
Dù sao thì một nhân vật như Hàn lão bình thường sẽ không bao giờ đến một nơi như thiên lao. Nếu bản thân phục vụ chu đáo hơn một chút, nói không chừng Hàn lão sẽ có thể thưởng cho hắn ta vài viên đan dược tốt.

Nói xong, người canh gác cung kính đứng sang một bên.

Nhiệm vụ của hắn ta đã hoàn thành rồi, giờ chỉ chờ đợi phần thưởng thôi. Liệu lần này hắn ta có nhận được phần thưởng bất ngờ nào không?

Lâm Tiêu nhìn ra ý của đối phương, hắn từ từ bước đến gần người canh gác và nói to.

"Có một câu nói, ngươi có thể cảm nhận một chút." Lâm Tiêu nói.

"Hả?! Ừ ừ ừ, Hàn lão nói đi, ta đang nghe đây." Người canh gác gật đầu như gà mổ thóc.

“Có nhân ắt sẽ có quả, thiện ác đều có báo”

"Mọi thứ đều có mệnh, không phải do người."

"Thiên đạo luân hồi, trời sẽ không tha cho bất cứ ai." Trong mắt Lâm Tiêu toả ra một đạo kim sắc.

Sắc mặt người canh gác lập tức trở nên cứng đờ, cả người tê liệt ngồi trên mặt đất, sự sống vẫn còn, nhưng hắn ta đã là một xác sống. Một cơ thể trống rỗng, linh hồn của hắn ta đã hoàn toàn tiêu tan.

Sau khi Lâm Tiêu ném sang một bên rồi đi đến trước cánh cổng màu đen. Hắn không hủy thi diệt tích, bởi vì không cần thiết nữa.

Ý niệm vừa động, Hàn nguyên lão thực sự đã bị Lâm Tiêu kéo từ tháp Chân Long ra.



Lúc này, Hàn nguyên lão đã vô cùng yếu ớt, không còn một chút uy nghiêm nào, toàn thân gần như cháy đen, không ai có thể nhận ra khuôn mặt của lão ta nữa.

"Ngươi... Lâm Tiêu, xin ngươi tha cho ta, ta sẽ đem tất cả tài sản cả đời tích góp được dâng hết cho ngươi."

Sau khi Hàn uyên lão nhìn thấy người biến thành mình, lập tức nhận ra rằng đây là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu- người rất giỏi biến hoá.

Lão ta không phản kháng, mà lập tức cầu xin tha mạng.

Phản kháng! Lão ta thực sự không dám phản kháng.

Khoảng cách giữa hai người, dù lão ta có phản kháng thế nào cũng vô ích. Bây giờ lão ta chỉ cầu được rời đi, cầu xin được tồn tại.

“Mở cửa ra!” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

"Hả?! Đây, đây là... tầng thấp nhất của thiên lao? Sao ngươi có thể tới đây?!" Hàn nguyên lão sửng sốt.

Lão ta lập tức nhận ra đây là nơi nào cho nên sự chấn động trong lòng mới mạnh mẽ như vậy.

Tầng thấp nhất của thiên lao. Đây là vị trí trung tâm của chủ phong, nói không chừng thánh chủ đại nhân có thể đang ở chủ phong.

Nếu bản thân vùng vẫy, có thể thu hút sự chú ý của thánh chủ và từ đó sẽ được cứu?

Hay là thử xem sao?

Hán nguyên lão do dự.

Đây nói không chừng lại là một con đường sống.

"Có phải ngươi muốn nhân cơ hội phát tín hiệu cầu cứu cho thánh chủ ngươi không? Ngươi có thể thử một chút, thử đi." Lâm Tiêu nói vậy rồi thả lão ta ra, nhường đường cho lối thoát ra bên ngoài ở phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.