Một lúc sau Lâm Tiêu đã hấp thụ con tà ma cuối cùng vào trong cơ thể, đại bộ phận luồng chính khí thuần khiết của đất trời chảy vào trong cơ thể hắn, một phần còn lại thì chảy vào trong người những Nho gia khác.
Đại quân tà ma nguy hiểm như vậy cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đằng lão đi nhanh tới chỗ Lâm Tiêu lo lắng nói: “Lâm Tiêu tiểu hữu, ngươi sao phải làm khổ bản thân như vậy?”
Lâm Tiêu mất tự nhiên trả lời: “Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Đây là việc ta nên làm.”
“Được, được được.” lão Đằng thở dài một cái nói.
“Bán thánh độ lượng, Bạch mỗ bái phục.”
“Khu Đông Vực có một đại tài thế này, là đại phúc của Nho đạo ta.”
“Tiểu hữu nếu không bận gì, xin hãy đến Văn Cung của vãn bối.”
Các Nho gia đi đến chỗ Lâm Tiêu, mỗi người một câu hỏi han.
Lúc này tám vị hoà thượng cũng từ từ đi qua, là người của Phật môn.
Hả? người của Phật môn lại muốn làm cái gì đây? Sắc mặt mấy Nho gia bắt đầu khó chịu, muốn tiến lên trước để nói gì đó.
Còn chưa đợi họ nói gì đã thấy một cảnh làm tất cả phải kinh ngạc tới há hốc mồm. Chỉ nhìn thấy tám nhà sư cúi đầu trước Lâm Tiêu.
“Thí chủ, vừa nãy bần tăng đắc tội với ngài, xin thí chủ đừng trách tội.” Sư huynh hoà thượng cung kính nói.
Các Nho gia cũng phải sững sờ, đám Phật môn này làm gì đây? Thái độ sao thay đổi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522808/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.