Chương trước
Chương sau
Lâm Tiêu đã có ngộ tính mãn cấp, chỉ cần đột phá tu vi tới Hoá Đỉnh cảnh thì có thể giải quyết được nút thắt này. Nhưng bây giờ……hắn còn cách Hoá Đỉnh cảnh rất xa.

Chả nhẽ bảo vật này lại phải trả về thần tộc Dao Trì?

Nếu không giải quyết được bảo vật này, vậy thì cho toàn thế gian biết gps của bảo vật này luôn. Người thần tộc lúc nào cũng biết được vị trí của nó, vậy thì nhất định sẽ hỗn chiến.

Trong lúc Lâm Tiêu đang đau đầu suy nghĩ thì đột nhiên hắn nhướng mày một cái, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười.

Tai phải giơ lên, một thanh trường kiếm đỏ rực xuất hiện trong tay, so với lần trước thì thanh trường kiếm này đã dài hơn nhiều, còn mang theo một chút thần bí.

Lúc cầm nó trong tay Lâm Tiêu có thể cảm nhận được phẩm chất và cấp của thanh kiếm này đã tăng lên một bậc. Cũng phải tương đương với trượng của lão già tóc bạc kia. Ngoài ra còn khác nhau bởi một cái là linh khí đỉnh cấp và một cái là đạo khí chân linh.

Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này chính là…….

“Woa~~~ ngủ ngon quá! Không ngờ lại biến thành linh kiếm, thế mà lại lắng đọng thăng hoa thành linh hồn. Chủ nhân! Ngài không biết đâu, ta đã đuổi giết mấy kiểu âm hồn này từ mấy trăm năm trước rồi. Nhưng mà vẫn chưa tìm được cách, nếu không gặp được chủ nhân chắc cả đời này ta không được thế này rồi……”

Nó lại thao thao bất tuyệt như là được thả ra khỏi nhà tù sau mấy trăm năm bị nhốt. Nó liến thoắng không dừng một chút nào.

“Câm miệng, nói thêm chữ nữa thì cút về nhẫn trữ vật.” Lâm Tiêu nhìn thanh trường kiếm trong tay.

“Hu hu hu! (Vâng! Tuân mệnh!)” Nguyên tố hoả lập tức ngậm miệng, trong lòng có chút hoảng hốt.

Ngủ có mấy ngày mà vừa dậy đã quên mất quy định.

“Ta nhặt được một đạo khí chân linh, nhưng đã bị một đại năng luyện hóa rồi, bây giờ làm thế nào để xoá được dấu ấn, biến nó thành của ta.” Lâm Tiêu mở miệng hỏi.

Mấy vấn đề kiểu này hỏi nguyên tố hoả là chuẩn nhất.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Lâm Tiêu hỏi, nguyên tố hoả rất nhanh nhẹn trả lời. Nó gần như không do dự chút nào.

“Chủ nhân, chuyện nhỏ thôi, ngài chỉ cần đưa trường kiếm vào cái đỉnh, những việc khác cứ để ta.” Nguyên tố hoả thẳng thắn nói.

Lâm Tiêu không nói gì chỉ giơ tay lên, thanh trường kiếm bay thẳng vào trong lò. Một lúc sau âm thanh của nguyên tố hoả lại truyền ra.

“Chủ nhân, xong rồi, ngài thử lại xem.” Nguyên tố hoả cung kính đáp, còn có chút đắc ý.

Lâm Tiêu chớp mắt.

Xong rồi? Nhanh vậy hả?

Không phải chứ, hắn loay hoay cả ngày trời không có cách. Bây giờ mới chỉ có vài phút, hắn bán tín bán nghi nhưng vẫn hướng tới chiếc đỉnh luyện hồn.

Khi tay hắn chạm vào đỉnh, một tia ý chí yếu ớt truyền đến. Đó là tia ý chí của chiếc đỉnh chân linh này, bây giờ nó có chút vội vã. Giống như muốn nói……

“Xin ngươi hãy nhanh luyện hóa ta, nhanh lên, nhanh lên, ngay bây giờ, lập tức, ta không đợi được nữa rồi.”

Thái độ lúc này với lúc trước trái ngược hẳn nhau.

“Tiểu Hoả, ngươi làm gì nó đấy?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Chủ nhân, đối với những loại khí hồn có ý thức kiểu này, ta chỉ cần nói với nó, nếu ngươi không chịu phối hợp với chủ nhân của ta, hôm nay ngươi nhất định bị huỷ diệt. Nếu ngươi chịu phối hợp với chủ nhân của ta, thì chính là tiền đồ vô lượng, vượt cấp thành tiên đạo khí.” Nguyên tố hoả thản nhiên nói.

Lâm Tiêu: “……”

Tên này giỏi thật. Lấy lợi ích dụ dỗ ngươi đúng là đỉnh.

Trong lúc nguyên tố hoả nói, Lâm Tiêu hình như đã tìm được ra cái gì đó.

“Tiểu Hỏa, tiên đạo khí có tồn tại à? Nếu có tiên đạo khí, vậy có tiên giới? có đúng không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Đây…đây…chuyện này…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.