Muốn phóng đại chiêu gì sao?
Lâm Tiêu nâng cao tinh thần lên mức 200% và đứng sẵn sàng đón địch.
Mà ngay sau đó.
"Hu hu hu! Tôn thượng chủ nhân, cuối cùng ta cũng đợi được ngài rồi... hu hu hu, cuối cùng thì ngài cũng đã đến đón ta rồi."
Quái vật lửa phát ra một tiếng gào khóc cực kỳ khó nghe, những hạt lửa lớn rơi xuống từ trong đôi mắt màu tím đen.
Lâm Tiêu đang định gọi đạo khí bản mệnh ra, thi triển đòn mạnh nhất với quái vật lửa này. Nhưng phản ứng của đối phương khiến hắn sững người.
Tôn thượng?
Sao lại có liên quan tới tôn thượng nữa rồi?
Là do quả trứng kia kéo tới phản ứng dây chuyền sao?
“Ngươi nhận ra bản tôn sao??” Lâm Tiêu thuận theo lời đối phương, củng cố lại cái thân phận này. Nếu có thể tiết kiệm sức lực thì hắn cũng không muốn lao lực làm gì.
Hơn nữa, thực lực thật sự của con quái vật lửa trước mắt này còn chưa rõ. Ngộ nhỡ bản thân hắn đánh không lại, thế thì khó xử rồi.
Còn về việc liệu có bị lật tẩy hay không, thì đợi chuyện này qua đi rồi tính.
Nghe Lâm Tiêu nói vậy, quái vật lửa khóc càng thảm hơn. Dung nham xung quanh cũng bắt đầu sôi sục không ngừng.
“Tôn thượng chủ nhân, bất luận ngài dùng hình dáng gì trước mặt ta, ta cũng đều nhớ rõ khí tức của ngài. Tộc nguyên tố lửa vĩnh viễn là nô bộc trung thành nhất của ngài!”
Quái vật lửa bụp một cái, quỳ xuống trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522642/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.