"Khương huynh, có phải gần đây Thái Tuế thánh địa có hoạt động gì sao?" Lâm Tiêu thăm dò hỏi.
Khương Lãng kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiêu và nói: "Hả? Sao Lâm huynh lại biết? Đúng vậy, hai ngày nữa Tử Vân bí cảnh sẽ mở."
Lâm Tiêu nghe xong khẽ gật đầu.
Quả như dự đoán, đó là bí cảnh sắp được mở nên trên người của rất nhiều đệ tử Thái Tuế thánh địa đều lộ ra ánh sáng cơ duyên.
"Vậy vào Tử Vân bí cảnh này có yêu cầu gì không?" Lâm Tiêu hỏi.
"Một giáp tử Tử Vân bí cảnh mở một lần, vẫn luôn do Thái Tuế thánh địa ta cùng mấy tông phái của vương triều Đại Hạ cùng nhau thủ hộ, bình thường người của các vương triều khác đều không được vào, nhưng nếu Lâm huynh muốn có hai danh ngạch, ta có thể lấy cho ngươi." Khương Lãng nghiêm túc nói.
Lâm huynh đã có ơn cứu mạng hắn, còn đưa hắn trở về thánh địa, ân tình này thực sự không hề nhẹ.
Chỉ có hai danh ngạch vào bí thôi mà, không có gì đáng kể.
"Vậy thì làm phiền Khương huynh rồi, Lâm mỗ quả thực rất có hứng thú đối với bí cảnh này." Lâm Tiêu nói.
Một giáp tử, vậy tương đương với việc sáu mươi năm mở một lần. Khoảng thời gian càng dài, đôi khi càng khiến người ta có cảm giác mong chờ
"Hì hì hì hì, bí cảnh, cái này có thể! ~~~" Can Anh Túc cũng có chút hứng thú.
"Được, tôi đi sắp xếp chỗ ở cho hai người trước."
Sau khi Khương Lãng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522598/chuong-276.html