Đi! Mau đi đi! Đợi ngươi đi rồi bọn ta mới có thể ở lại cái chỗ quái quỷ này tiếp được.
Tại sao không sớm chút rời đi, chuyện này cũng phải do đối phương có chịu thả người hay không. Ai biết được tên này có tiếp tục giày vò họ nữa hay không.
Dù gì kia đều là đệ tử của thánh địa, Lâm Tiêu chắc chắn không dám làm gì. Kiếm Ma tông cũng đã thu được rất nhiều khí vận, nhưng so với thánh địa thì đúng là chả đáng nói.
Lâm Tiêu gật đầu một cái rồi biến mất, hắn bay về hướng Kiếm Ma tông. Nhưng hắn vừa rời đi thì một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo.
Còn chưa bay được bao xa, Lâm Tiêu đã cau mày rồi dừng lại. Hắn nhìn thân ảnh đang bám theo đằng sau: “Nữ nhân, ngươi theo ta làm cái gì??”
Can Anh Túc lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cười hì hì nói: “Lâm Tiêu, có phải ngươi định tìm tên Khương Lãng kia đúng không, hay định giết người diệt khẩu.”
Lâm Tiêu nói: “Không phải, ta vừa mới đột phá tâm tình đang tốt, muốn đi dạo.”
Hắn trực tiếp buông ra một câu phủ định.
“Ồ……thật không? Vậy ngươi đi dạo đi! Ta đi nhìn cái tên Khương Lãng đáng ghét kia, đi nói chuyện nhân sinh với hắn.” Can Anh Túc lộ ra một tia giảo hoạt.
Lâm Tiêu: “……”
Người khác bảo đi nói chuyện thì hắn tin, chứ nàng ta mà nói thế hắn còn lâu mới tin. Đi tìm Khương Lãng nói chuyện nhân sinh, sợ là tiễn người ta đi nói chuyện với người chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522587/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.