Cả một trận thú triều này cứ như công viên giải trí của Lâm Tiêu. Rõ ràng là nhân loài, nhưng lại không cần nghỉ ngơi, càng chiến càng hăng.
Cuối cùng Lâm Tiêu với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhân loại liên thủ, sau khi giết được hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, còn lại vài con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh gào lên như không cam lòng.
Nhưng chúng cũng chả còn cách nào, đành phát tín hiệu rút quân. Cả thú triều cứ như vậy biến mất.
Không cần biết là yêu thú bình thường hay những con cao cấp, trong lòng đều thở phào khi được lệnh rút lui. Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Những người đứng trên thành và đang chiến đấu đều tỏ ra vui mừng.
Chỉ có người thiếu niên thần bí kia, mắt đỏ ngầu đuổi theo đám thú triều.
Tiểu đội tinh anh: “???”
Những người đứng trên tường thành: “???”
Đám yêu thú cấp thấp: “???”
Đám yêu thú cấp cao: “Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi!!”
Nhìn tình hình thì thanh niên kia đang xông vào thú triều. Một vị tu sĩ bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhìn thấy thế hét lên: “Tiểu hữu, đừng đuổi theo chúng, cần thận thú triều phản công!”
Bọn họ đối với kết quả hiện tại đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đây là một đợt thú triều quy mô lớn, tất cả tổn thất của thành Thiên Nguyên chỉ là mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài thành và vài vị Toàn Đan cảnh bị thương.
Chỉ có vậy.
Đúng thế.
Không ai chết cả. Phải nói là một kỳ tích, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522555/chuong-227.html