Trong vài ngày tham ngộ kiếm quyết mười tỷ, năng lực phi hành cũng không ngừng dung hợp với cơ thể.
Bây giờ thì, năng lực phi hành của hắn tương đương với bản năng rồi.
Nhấc tay đơn giản bao nhiêu thì phi hành đơn giản bấy nhiêu.
Ngoại trừ năng lực phi hành, hình như còn có một loại năng lực khác, nhưng Lâm Tiêu tạm thời vẫn chưa phát hiện ra được. Cho nên, hắn vẫn rất tò mò tôn thượng gì đó kia rốt cuộc là cái thứ gì.
Ngay sau khi Lâm Tiêu lại chém chết vài con yêu thú, đột nhiên, hắn phát giác được có điều gì bất ổn.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm từ phía sau truyền tới.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!” Lâm Tiêu thầm nói.
Một tầng ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ lên cơ thể hắn.
“Không ổn!! Lâm Tiêu lão đệ, có một con yêu thú Toàn Đan Cảnh sau lưng đệ!!!” Trần lão ca Toàn Đan Cảnh kia vội vàng nói.
Nhưng hắn hô lên vẫn chậm một bước.
Bốp!!
Một âm thanh vang lên.
Cái bóng kia đã dùng móng vuốt vồ lên cổ Lâm Tiêu.
Nhưng mà, đã có một cảnh tượng khiến những người xung quanh và người đứng trên tường thành đều chấn kinh.
Móng vuốt của con yêu thú kia rõ ràng là đã chụp được lên cổ Lâm Tiêu rồi. Nhưng đáng tiếc là không hề làm xước một tí da nào, thậm chí Lâm Tiêu còn không hề động đậy.
Hắn quay đầu lại nhìn khinh bỉ.
Là một con yêu thú hình hồ ly, thực lực Toàn Đan Cảnh trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522551/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.