“Giá khởi điểm một nghìn vạn, mỗi lần tăng là thêm mười vạn.”
“Một nghìn một trăm vạn.”
“Một nghìn hai trăm vạn.”
“Một nghìn ba trăm vạn.”
Tuy nói là mỗi lần tăng giá mười vạn, nhưng có những người gấp gáp, trực tiếp tăng giá trăm vạn, thậm chí hơn một trăm vạn.
Sau mười phút cạnh tranh giá, thanh linh đao cực phẩm này được bán ra với giá bốn nghìn chín trăm vạn.
Tiếp đó là tới, vật phẩm thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Lô hàng cuối cùng này, tổng cộng mười món, càng về sau, giá càng tăng chóng mặt.
Vật phẩm thứ năm là một bộ linh giáp cực phẩm, trực tiếp nhảy tới mốc giá tám nghìn vạn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vật phẩm đấu giá lần này có thể nói là tốt nhất trong hai năm trở lại đây rồi.
Nếu đổi lại là bình thường, bộ linh giáp cực phẩm này đã là vật phẩm áp trục rồi.
Nhưng lần này, nó mới chỉ là vật phẩm thứ năm trong lô hàng đấu giá cuối cùng thôi.
Phía sau còn tới năm món.
“Các vị khách quý mến, vật phẩm đấu giá tiếp theo đây rất thú vị đấy, có thể nói, phòng đấu giá chúng tôi đều cho rằng đây là món đồ rất hiếm có.”
Người chủ trì nói xong, hai nhân viên công tác Luân Hải Cảnh viên mãn, bưng lên một món đồ được phủ bằng vải đen.
Không nói gì thêm, người chủ trì thấy bầu không khí đã đủ nóng, liền mở tấm phủ ra.
Bỗng chốc, một quả trứng màu đỏ tía khổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522529/chuong-197.html