Sau khi nghe Lâm Tiêu xác nhận, thái độ của người này chợt tốt hơn nhiều.
“Ừm...thất phẩm đi.” Lâm Tiêu do dự một lát rồi đáp.
Hắn không muốn nói quá khoa trương.
Nhưng nói thấp đi, thì lại lo không đủ quyền hạn mua sắm.
Nguyên liệu trong công hội luyện đan sư này, đều dựa vào phẩm cấp của luyện đan sư để giới hạn mua sắm.
Ví dụ như ngươi là một luyện đan sư tam phẩm, muốn mua nguyên liệu luyện đan thất phẩm về dùng thì không thể bán cho ngươi được.
Quy định này đặt ra là để đảm bảo tỉ lệ hiệu quả của các loại nguyên liệu, và phòng ngừa việc mua đi bán lại ra ngoài.
Sau đó, nhân viên công tác kia nghe Lâm Tiêu nói vậy, sắc mặt liền tối xuống.
Lại gặp phải một tên tới kiếm chuyện rồi.
Gần như một tháng đều gặp phải loại người như này.
Nhưng hắn không vội đuổi người đi. Mà lấy ra một tờ giấy, một cây bút.
“Luyện đan sư thất phẩm đúng không, vậy mời ngài làm một bài kiểm tra, cuối cùng trong bài kiểm tra này còn phải trần thuật một cách cụ thể về quá trình luyện chế ra một loại đan dược lục phẩm, đợi đến khi đậu phần thi viết, công hội sẽ cho người tới liên hệ ngài để tiến hành kiểm tra thực hành.” nhân viên công tác kia nghiêm túc, thành thật nói.
Lâm Tiêu:????
Phiền phức như vậy sao?
Chẳng phải chỉ là một cái chứng nhận luyện đan sư thôi sao?
Trực tiếp đưa nguyên liệu, luyện ra một lò ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522522/chuong-187.html