Toàn thân tiểu tử này đều kỳ lạ! Dù sao thì ông ta cũng không hiểu.
Lộc Trường Chung không nói và không làm phiền nữa, thay vào đó, ông ta lặng lẽ đứng bên cạnh hai người họ.
Ông ta muốn xem xem rốt cuộc hai người này nắm tay nhau được bao lâu.
Tay Lâm Tiêu và công chúa Can Anh Túc nắm chặt lấy nhau. Hai người cùng nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận điều gì đó. Bầu không khí có chút kỳ quái, hai người này lúc nãy còn một lời không hợp lao vào đánh nhau.
Sao bây giờ lại như thế này? Đây là đang làm cái gì đây?
Những người của thế lực khác nhau lục đục định rời đi, cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn chưa nói gì thì bọn họ dám nói gì đâu.
Hộ đạo giả của Đại Nguỵ bị hắn giết một cách dễ dàng vậy thì bọn họ có là gì.
“Đáng ghét thật, nữ nhân Đại Can kia tại sao lại nắm tay Lâm Tiêu. Tông chủ, ta cảm thấy đến lúc chúng ta nên đưa Lâm Tiêu về rồi.”
“Cha, ngài chả phải bảo là cần tìm Lâm Tiêu để bàn chuyện sao? Ngài đi gọi hắn đi.”
Lục Minh Nguyệt và Lạc Vũ Thương vừa ghen tị lại vừa sầu não. Phương tông chủ và cả Lạc tông chủ đều trầm mặc không nói gì.
Các ngươi còn nhớ tới cha/tông chủ ta sao.
Nhưng mà kẻ đứng bên tên tiểu tử kia hình như là cường giả Hoá Đỉnh cảnh. Người ta còn có lòng kiên nhẫn đứng đợi, bọn họ dám tới làm phiền chắc.
Sau vài phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522518/chuong-181.html