Nhưng hắn đối với trận pháp thì lại hoàn toàn không hiểu gì.
Sớm biết vậy, lúc ở Kiếm Ma tông nên đi học một chút về trận pháp.
Với ngộ tính đỉnh cao của hắn, học trận pháp tới tiểu thành chắc cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.
Nếu như vậy, chí ít thì cũng biết được trận pháp ở đây hóa giải như thế nào, chứ không phải lơ ngơ như bò đội nón, chả biết cái quái gì như bây giờ.
Sao bây giờ?
Lâm Tiêu buồn bực.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng coi như nghĩ ra một cách, tuy cũng chẳng phải cách gì hay ho.
Lâm Tiêu bắt đầu đi mò khắp động, gặp cái gì cũng sờ.
Trông như đang tìm kiếm gì đó.
Cứ mò như kẻ mù vậy hết nửa tiếng.
Cuối cùng cũng mò tới một góc động, Lâm Tiêu mỉm cười.
Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy.
Lúc sờ những nơi khác, cảm nhận của hắn đều chỉ là cảm xúc khi sờ vào đá thông thường.
Mà khi sờ tới chỗ này, lại cảm nhận được một loại cảm ngộ trận pháp.
Đây chắc hẳn là điểm kết cấu quan trọng của huyễn trận rồi.
Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa, chạm tay lên vách đá, chuyên tâm cảm ngộ.
Sau vài phút, Lâm Tiêu đã cảm ngộ và hiểu rõ trận pháp trên vách đá này rồi.
Hắn không dừng lại, bước thẳng tới một góc khác.
Lần này hắn không mò bừa nữa, mà vươn tay ấn thẳng vào một nơi trên vách đá.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522498/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.