Chỉ là một con ruồi Tụ Linh cảnh, còn chả quan trọng bằng việc họ đang làm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522493/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.