Bọn họ nghĩ rằng một kẻ tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn bước cao lắm cũng chả qua nổi vài bậc. Nhưng sự thật dần dần làm bọn họ mở to mắt, Lâm Tiêu đã bước lên bậc thứ 27.
Đây là một việc mà rất nhiều đệ tử Luân Hải cảnh không làm nổi. Quan trọng hơn là hắn vẫn còn đang tiến lên.
Tốc độ vẫn đều đều như lúc đầu không thấy có chút gì là chậm lại.
“Tông chủ, hắn……” một trưởng lão nội môn nói, nói được vài câu lại dừng lại.
“Đừng lo lắng, người khác thì ta không rõ, nhưng mà Tiêu Minh Triết và nha đầu Vũ Thương kia còn chưa xuất hết lực.” Một vị trưởng lão khác lên tiếng.
Nhưng khi nhìn vào hai đầu lông mày đang nhíu chặt của tông chủ thì chả ai lên tiếng nữa.
Người kia tên là Lâm Tiêu, quả nhiên không tầm thường. Hắn chắc chắn đã luyện bộ luyện thể mà Mục lão cho. Nếu không với thân pháp bình thường sao có thể làm được chuyện này.
Đáng ghét, tại sao trong lòng hắn cứ có cảm giác bị gài.
Bậc thứ 29
Bậc thứ 30
Bậc thứ 31
Trong lúc không để ý, đối thủ trước mặt Lâm Tiêu bây giờ chỉ còn có hai người.
Đúng lúc này hắn mới phát hiện sao kẻ trước mắt nhìn hơi quen.
Hả? là nàng ta.
Thế giới này nhỏ thật. Đệ tử nội môn của Lưu Vân tông tính sơ sơ cũng vài chục triệu người. Lâm Tiêu cứ nghĩ rằng lần này tới Lưu Vân tông sẽ không thể gặp được.
Chả ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522455/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.