Chương trước
Chương sau


Căn bản không ai nhìn rõ được tốc độ của ông ấy ra sao.

Bên ngoài Phạm Thiên mộ kiếm, một bóng người bay từ xa tới với tốc độ cực kỳ nhanh. Lúc gần tới nơi người này đánh ra một pháp quyết, kết giới ở cửa tự động mở ra.

“Cảnh lão, ra đây!” người này khẽ quát một tiếng vang vọng khắp Kiếm Các.

Một lúc sau rất nhiều đồ đệ đều ngẩng đầu nhìn sang bên này. Đây là ai nhỉ, dám quát người trong Phạm Thiên mộ kiếm, không muốn sống nữa à.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy người đang bay trên không kia là ai thì tất cả đều lập tức ngậm mồm, cúi thấp đầu.

Cường giả Toàn Đan cảnh!!! người này ai dây vào nổi.

Hơn nữa đối phương rất ngang nhiên tới đây, đại khái cũng phải là những trưởng lão ở trong nội môn. Lại còn dám quát gọi tên Cảnh lão nữa. Có vẻ là người quen của các chủ bọn họ.

Vừa chớp mắt một cái lại có thêm một bóng ngươi bay từ trong kiếm các ra. Chính là các chủ của họ!

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của các chủ hôm nay lại có thêm một chút ủ rũ.

“Mục lão đầu, ta cũng đang định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.” Cảnh lão trừng mắt nói lại.

“Tìm ta? Tìm ta làm cái gì, được rồi, đồ đệ của ta đâu! Nói là nửa tháng đem ngươi tới, bây giờ đã là 20 ngày rồi, ngươi không giữ lời đúng không!!!” Mục lão phẫn nộ lạnh lùng nói.

Cảnh lão cũng phẫn nộ.

“Có cái rắm! ngươi còn mặt mũi tới cáo trạng! Tên tiểu tử Lâm Tiêu đã sang bên ngươi được 20 ngày rồi, ngươi định kiếm chuyện. Muốn đánh nhau đúng không!!” Cảnh lão gào lên.

Hoá ra tên tiểu tử Lâm Tiêu này từ đầu tới cuối chả tới đâu cả, tâm tình không tốt hai ngươi cũng không ai thêm dầu vào lửa nữa. Đúng là tức chết bọn họ rồi.

Khí tức của cả hai toả ra va chạm với nhau, làm cho những kẻ ở dưới cũng gặp hoạ. Bọn họ đều cảm thấy như bản thân đang ở trong một cơn bão, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.

“Hả?”

“Gì?”

“Tên tiểu tử Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”

“Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”

Hai lão nhân gia đồng loạt thốt lên cùng một câu. Cả hai cùng ngỡ ngàng, lông mày nhíu lại, khí tức bạo phát lúc nãy cũng từ từ tiêu tan.

Hai người bọn họ đã ở với nhau hơn trăm năm, cả hai vô cùng hiểu tính khí của nhau. Chuyện gì có thể lôi ra đùa, chuyện gì cần nghiêm túc hai bọn họ đều rõ ràng. Cho nên khi cả hai cùng đồng thanh hét lên một câu, vậy sự việc chắc chắn có gì không đúng.

“Hôm đó sau khi truyền thụ công pháp, ta cứ tưởng tên tiểu tử Lâm Tiêu đó ở lại chỗ ngươi nửa tháng, sau đó sẽ sang bên ta. Kết quả là đã 20 ngày rồi vẫn chưa thấy hắn đâu, ta vội sang đây đòi người.” Mục lão rất thành thật giải thích.

“Này……tên tiểu tử Lâm Tiêu không có trong Phạm Thiên mộ kiếm, ta tưởng hắn đã qua bên đó rồi.” Cảnh lão cũng nói.

Mục lão: “……”

Cảnh lão: “……”

Vậy Lâm Tiêu đi đâu được?

Cả hai người đều ôm lòng nghi ngờ, kẻ khác bọn họ cũng lười quan tâm. Nhưng Lâm Tiêu này thì nhất định không được xảy ra chuyện di.

“Ngươi đợi ở đây ta đi hỏi.” Cảnh lão bay về phía Kiếm Các. Mười phút sau thì bay trở lại với sắc mặt u ám.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.