Chương trước
Chương sau


Chương 530

Lâm Tiêu đứng ở xa nói xong câu này, liền bay về phía cái đỉnh lớn giữa không trung kia.

Chu Tước dạ một tiếng.

Nó nhìn cái Phệ Hồn Đỉnh trong không trung kia, muốn nói lại thôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó là tôn thượng đại nhân kia mà.

Cho dù là thu Phệ Hồn Đỉnh kia về thì đã sao.

Đợi tôn thượng giải quyết xong vấn đề đại kiếp sinh tử của hắn.

Thế thì hắn sẽ có thể nhìn thấy Thế Giới Vô Thượng trong truyền thuyết rồi.

Đến lúc đó, cho dù thần tộc Dao Trì dốc hết sức lực, thì hắn cũng chẳng thèm để mắt.

Ở một bên khác, tay của Lâm Tiêu đã sờ lên Phệ Hồn Đỉnh kia rồi.

Khi Lâm Tiêu chạm vào cái đỉnh luyện hồn, một luồng sức mạnh kháng cự chợt truyền tới. Tất cả đạo khí chân linh đều có ý thức của riêng chúng.

Đặc biệt là những thứ được con người luyện hóa, cho dù người khác có cướp đi mất cũng khó lòng sử dụng được.

Lâm Tiêu đoàn lão già tóc bạc kia chỉ có quyền kiểm soát cơ bản chiếc đỉnh luyện hồn này. Còn nó tự có nhận thức riêng, sợ rằng nó chính là thứ đáng sợ nhất tồn tại trong thần tộc Dao Trì.

“Ta không tin!” Lâm Tiêu cau mày, bắt đầu nghĩ cách luyện hóa cái đỉnh này.

Một lúc sau, cho dù Lâm Tiêu có dùng cách gì hắn cũng không thể làm gì cái đỉnh này. Hắn cũng từng hỏi qua Tiểu Chu Tước nhưng đối phương chả có cách nào.

Lâm Tiêu cũng biết những ngộ tính của hắn mãn cấp nhưng thực lực và tu luyện cũng phải tương xứng thì mới được. Bây giờ hắn còn chưa đạt tới Hoá Đỉnh cảnh, bây giờ gặp đạo khí của đại năng cũng chả thể làm gì được.

Lâm Tiêu đã có ngộ tính mãn cấp, chỉ cần đột phá tu vi tới Hoá Đỉnh cảnh thì có thể giải quyết được nút thắt này. Nhưng bây giờ……hắn còn cách Hoá Đỉnh cảnh rất xa.

Chả nhẽ bảo vật này lại phải trả về thần tộc Dao Trì?

Nếu không giải quyết được bảo vật này, vậy thì cho toàn thế gian biết gps của bảo vật này luôn. Người thần tộc lúc nào cũng biết được vị trí của nó, vậy thì nhất định sẽ hỗn chiến.

Trong lúc Lâm Tiêu đang đau đầu suy nghĩ thì đột nhiên hắn nhướng mày một cái, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười.

Tai phải giơ lên, một thanh trường kiếm đỏ rực xuất hiện trong tay, so với lần trước thì thanh trường kiếm này đã dài hơn nhiều, còn mang theo một chút thần bí.

Lúc cầm nó trong tay Lâm Tiêu có thể cảm nhận được phẩm chất và cấp của thanh kiếm này đã tăng lên một bậc. Cũng phải tương đương với trượng của lão già tóc bạc kia. Ngoài ra còn khác nhau bởi một cái là linh khí đỉnh cấp và một cái là đạo khí chân linh.

Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này chính là…….

“Woa~~~ ngủ ngon quá! Không ngờ lại biến thành linh kiếm, thế mà lại lắng đọng thăng hoa thành linh hồn. Chủ nhân! Ngài không biết đâu, ta đã đuổi giết mấy kiểu âm hồn này từ mấy trăm năm trước rồi. Nhưng mà vẫn chưa tìm được cách, nếu không gặp được chủ nhân chắc cả đời này ta không được thế này rồi……”

Nó lại thao thao bất tuyệt như là được thả ra khỏi nhà tù sau mấy trăm năm bị nhốt. Nó liến thoắng không dừng một chút nào.

“Câm miệng, nói thêm chữ nữa thì cút về nhẫn trữ vật.” Lâm Tiêu nhìn thanh trường kiếm trong tay.

“Hu hu hu! (Vâng! Tuân mệnh!)” Nguyên tố hoả lập tức ngậm miệng, trong lòng có chút hoảng hốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.