Chương 547
Lâm Tiêu nói với Can Anh Túc xong, rồi cùng nhau tới trước mặt ba người Phương tông chủ.
“Phương tông chủ, Mục lão, Cảnh lão, có Chu Tước tạm thời bảo vệ Kiếm Ma tông, chắc là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì đâu. Đệ tử cần đi vương triều Đại Can, ngắn thì vài ngày, dài thì vài tháng.” Lâm Tiêu nói.
Ba người Phương tông chủ gật đầu, không cảm thấy bất ngờ, bèn dặn dò vài câu.
Tiếp đó, Mục lão chợt kéo Lâm Tiêu qua một bên.
Sau đó đưa một phong thư.
“Lâm tiểu tử, cái này ngươi cất giữ cẩn thận, đợi khi tới hoàng thất Đại Can, nếu có thể gặp được một nữ nhân tên là Can Văn Văn, thì ngươi đưa thứ này cho người đó. Nếu không gặp được, thì ngươi tự mình tiêu hủy nó đi là được.”
Mục lão trông thì có vẻ tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu một sự xốn xang.
Vẻ mặt Lâm Tiêu ngạc nhiên.
Không phải chứ.
Phiếu nợ của Mục lão không chỉ rải khắp vương triều Đại Ngụy, ngay cả vương triều Đại Can cũng có người bị lừa sao?
“Mục lão, người….người này nợ ngài cái gì vậy???” Lâm Tiêu thu lá thư vào trong nhẫn trữ vật rồi hiếu kỳ hỏi.
Mục lão nghe vậy, trầm mặc mấy giây, tỏng ánh mắt lóe lên tâm tình phức tạp, nặng nề.
Có áy náy, tự trách, có bất đắc dĩ, có chua xót.
Tâm trạng nổi lên rồi lại hạ xuống, ông mới chậm rãi lên tiếng.
“Ân tình vô cùng lớn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/2587338/chuong-546.html