Chương trước
Chương sau


Chương 560

Tất cả Nho gia đứng quanh đấy hoàn toàn ngây ngốc, bọn họ không đếm nổi hôm nay đã có bao nhiêu chuyện làm cho họ sững sờ thế này rồi. Hình như sự chấn động hôm nay họ nhận được đều đến từ thiếu niên kia.

“Lâm Tiêu này vậy mà ngưng tụ ra 2 văn khí?”

“Nho sĩ chúng ta cần tới tận 2 văn khí sao?”

“Không biết nữa, ta thấy các đại nho sĩ khác chỉ có 1 văn khí thôi.”

Mọi người nghi ngờ hỏi nhau, ánh mắt đều nhìn về phía lão Đằng. Lão Đằng cũng mất vài phút mới lấy lại tinh thần. Sau khi thu hồi ánh mắt có chút hoang mang ông ta mới mở miệng giải thích.

“Nho gia có thể có 2 văn khí, nhưng phải đạt tới cảnh giới đại năng Nho gia. Còn về việc tại sao tiểu hữu này có thể làm vậy, cũng có lẽ…..là do thiên phú đặc biệt.” Lão Đằng nói.

Mọi người: “…….”

Cứ đến lúc so sánh người với người là lại thấy tức chết. Cảnh giới đại năng Nho gia, giống như cường giả Hoá Đỉnh cảnh của võ đạo. Hừ, thiên phú, hoá ra trong Nho đạo cũng quan trọng tới vậy.

Hai văn khí đã bay xung quanh Lâm Tiêu, điều này làm các Nho gia đứng xung quanh lộ cả vẻ ngưỡng mộ ra ngoài mặt.

Bọn họ tu Nho đạo không đại biểu việc bọn họ không có thất tình lục dục. Nếu không có thất tình lục dục thì chính là tu vô tình đạo. Vô tình đạo thuộc Kiếm Tẩu Thiên Phong, tốc độ tu luyện nhanh hơn các đạo khác nhưng lại có khuyết điểm lớn.

Khi mọi người nghĩ Lâm Tiêu đã xong rồi thì hắn lại giơ tay lên trời. Tài khí chính khí lại lần nữa chảy vào chỗ hắn đứng.

“??????”

Cái quái gì vậy, vẫn chưa xong? Lại nữa hả?

Nửa giờ sau, ánh sáng chói lọi tan đi một mảnh giấy được ngưng tụ thành. Văn khí thứ 3 xuất hiện, Lâm Tiêu đã thực sự ngưng tụ được 3 văn khí.

Còn chưa đợi mọi người bình tĩnh lại, tài khí và chính khí lại lần nữa cuồn cuộn chảy tới. Rồi lại một luồng quang mang tím chảy từ người hắn ra. Lần này tất cả ngưng tự lại với nhau tạo thành một thanh mực mài màu đen.

Thanh mực mài nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lại đen nhánh tỏa ra vẻ kỳ bí.

“Bốn món!!!! Lâm Tiêu ngưng tụ ra bốn món văn khí, đây….đây thật quá đáng!”

“Cái loại thiên phú này, thật sự gây áp lực với Thiên Địa Văn Cung.”

“Ta hiểu tại sao Thiên Địa Văn Cung lại chấn động rồi, cũng hiểu tại sao chuông thánh lại kêu nhiều đến thế.”

“Nhưng mà nhiều văn khí như vậy cũng không nhất định là chuyện tốt. Chúng ta nuôi một văn khí cũng đã đủ mệt, tài khí còn không đủ dùng. Vậy mà hắn có tận bốn món, hahaha, độ khó …….”

“Đúng thế, bốn món thì cần tiêu hao tinh khí, có khi phải gấp 10 lần hoặc 100 lần so với chúng ta.”

Mọi người sau khi ngưỡng mộ xong thì nghĩ tới đoạn dưỡng bốn món văn khí thôi cũng chả còn thấy ngưỡng mộ nữa.

Bốn món này có lợi hại tới đâu, nhưng bọn họ chỉ là những Nho gia nhỏ nhoi, dưỡng một món văn khí đã thấy đủ mệt rồi.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tứ bảo của Nho đạo tụ họp lại với nhau. Bốn món văn khí bay xung quanh Lâm Tiêu, hữu hô tả ứng cùng nhau phát sáng như thể chúng đang nói chuyện với nhau.

“Tiểu hữu, mau chứng ngôn với văn khí, hoàn thành bước cuối cùng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.