Chương 562
(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)
Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?
Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?
Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.
Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.
“Thiên cổ, thiên cổ!!”
“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”
“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”
“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”
“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”
Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.
Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”
“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”
(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)
“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”
(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)
“Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/2587304/chuong-561.html