Thanh âm run động vạn dặm, không gian như bị đè nén đến cực hạn, cuối cùng không chịu được mà sụp đổ. Thiên Chung nổ tung, hào quang cũng trở nên dập dồn sắp tắt, mờ nhạt vạn phần.
Cừu Thiếu Lâm sắc mặt kịch biến, lộ ra vẻ không thể tin được, Thiên Chung có thể nhốt Thánh Nhân hậu kỳ, thậm chí là Thánh Nhân đỉnh phong cũng không phá vỡ được Thiên Chung, thế nhưng lúc này, Thiên Chung tựa hồ có thể chống đỡ trời đất lại tan thành vạn mảnh.
Mà khiến hắn khó hiểu hơn là, tiểu tử kia rõ ràng không có được lực lượng mạnh như vậy, nếu không cũng sẽ không bị Thiên Chung hút vào trong rồi? Như thế nào còn có thể phá được Thiên Chung đây?
Hạo Long cũng không khá hơn, nhưng đa phần là nghi hoặc, cùng một chút xem thường, hắn cứ nghĩ Thiên Chung này sẽ mạnh như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là phô trương, đến cả tiểu tử kia cũng không nhốt được, nói gì đến có thể nhốt Thánh Nhân hậu kỳ?
Hắn từng chiến với Dạ Ảnh, tự nhiên cho rằng Dạ Ảnh cùng lắm là Thánh Nhân sơ kỳ, so với bọn hắn còn kém một chút, vậy mà Thiên Chung cũng không nhốt được, thì làm sao mà hắn tin được Thiên Chung có thể nhốt Thánh Nhân hậu kỳ?
“Oanh, oanh, oanh...” Vô số âm thanh cuồng loạn vang lên, trời đất lúc này như là lắc lư theo mỗi tiếng, quang mang điên cuồng che phủ vạn dặm vào trong, tinh quang sáng rực soi sáng vạn giới, phô thiên cái địa.
Toàn bộ mọi người lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331236/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.