Chương trước
Chương sau
Tại thời khắc tuyệt vọng này, Ma Nhân cũng liền không suy nghĩ nhiều, tất cả lực lượng mạnh mẽ đi ra, vang lên “ong” một tiếng, ma khí bạo phát mà ra, tựa hồ trong chớp mắt này Ma Nhân trở thành một cái Ma Trụ, muốn khoáy nát tinh hà, đánh đến Ma Thủ kia.

“Phanh —“ một tiếng vang lên, trong nhất thời, cả thiên không chấn động, Ma Nhân chính là toàn lực một kích, cường đại nhất thủ đoạn, tại một kích này, toàn bộ không gian trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ lớn.

Thế nhưng là, khi Ma Trụ đâm đến Ma Thủ, giống như một bàn tay đánh lên mặt nước, mặc dù sóng nước bắn lên mạnh mẽ, nhưng vẫn không cách nào đem Ma thủ đánh tan.

Ngược lại, khi Ma Thủ đánh đến, Ma Trụ bị đánh trúng liền giống như cành cây khô, một cước dấm nát.

“Phanh” một tiếng thật lớn, trong Ma Trụ, Ma Thủ nặng nề đánh thẳng lên Ma Nhân, một tiếng rắc khẽ vang lên, trong nháy mắt đó, Ma Nhân thân thể bị đánh nát.

- Aaa!

Ma Nhân bị ma thủ đánh lên, lập tức thấy được thân thể đang vỡ nát ra, dù là hắc ám bản nguyên cấu tạo mà thành vẫn bị đánh vỡ, dưới lực lượng tuyệt đối này, thân thể hắn như thủy tinh vỡ nát.

Cuối cùng một tiếng ầm vang lên, Ma Nhân thân thể nặng nề đập lên đại địa, không chút sức lực chống đỡ, ma khí trong cơ thể cũng bị thánh quang tẩy rửa, hơn phân nửa đã bốc hơi, thời gian một khắc ngắn ngủi, Ma Nhân cũng theo đó ma tiêu tán đi.

Ma Nhân chết đi để Bạch Hổ sững sờ một chút, nó giờ phút này có chút hoài nghi mà nhìn Dạ Ảnh, người này có thật sự là chưa hồi phục lại một thành thực lực hay không? Ma Nhân dù thế nào cũng đủ so sánh với Tiên Nhân Nhật Nguyệt cảnh, vậy mà bị Dạ Ảnh đánh chết đơn giản như vậy, không khỏi mơ hồ bất định.

Bất quá, cũng không cần nghĩ nhiều, càng mạnh càng tốt, đến lúc hồi phục đến thời đỉnh phong liền đè đầu cưỡi cổ bọn kia, xem chúng còn ra vẻ đạo mạo nữa không!

Dạ Ảnh một chưởng vỗ xuống, lấy đại thế làm lực lượng, khi ma thủ đánh lên Ma Nhân, hắn liền bị đại thế tuyệt diệt.

Ma sừng vốn đang vượt không bay đi cũng bị một chưởng này đánh rơi, cùng với Ma Nhân chết đi, không có ai thúc dục lại muốn xé không rời đi, nhưng chưa được bao xa thì đã bị Dạ Ảnh một thủ chụp đến.

Dạ Ảnh lạnh nhạt nhìn đến, phất tay lên, liền thấy Ma sừng bị một cái bàn tay vô hình quấn lấy, xuyên không rơi lên tay hắn.

- Ma sừng a.

Hắn cười nhạt một tiếng nói.

Bạch Hổ nhìn ma sừng, mắt sáng lên, âm thanh nặng nề vang lớn:

- Haha, thứ này đúng là đồ tốt, dùng để luyện thành thuốc bổ thận tráng dương chắc là vô cùng tốt a, một cây thần thương phá ngàn thông đạo a, a!

- Cút!

Dạ Ảnh đá Bạch Hổ lăn một đoạn, cười nói.

Bởi vì Bạch Hổ trước đó tưởng Dạ Ảnh chết đi nên tâm tình không tốt, nhưng lần này biết Dạ ảnh không có chuyện gì nên tâm tình liền tốt hẳn lên, nói vài câu tục làm Dạ Ảnh đá bay một đoạn xa.

Một lát sau, Dạ Ảnh thu lại ma sừng, nhìn tới đại địa bị ma khí làm nứt nẻ kia, trầm ngâm một lát rồi phất phất tay.

Liền nghe thấy từng đợt “oanh, oanh, oanh” thanh âm vang lên, chỉ gặp đại địa giống như có linh tính, không ngừng nối liền lại với nhau, vết nứt cũng theo đó mà biến mất.

Trước đó Ma Nhân kia chỉ là một nửa ma khí thoát ra mà thôi, bên dưới này còn một Ma Nhân nữa, chính là một phần còn lại, nhưng giờ sức mạnh của Ma Nhân kia cũng không đủ để gây ra sóng gió gì lớn nữa, vì vậy cũng không để ý, phong ấn hắn vĩnh viến dưới này luôn cho nhanh.

Dạ Ảnh cũng lười tính toán, đánh ra một đạo phong ấn, liền thấy từ trên bầu trời vang lên âm thanh “Két, két, két”, một cái đại trận bất hủ không rõ ảo diệu chậm chạp rơi xuống, hắc ám bên trong đại địa chính trở nên ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.

“Ầm —“ một tiếng, đại trận phong ấn rơi xuống địa địa, chợt thấy đại địa chấn động mãnh liệt, ngay trong chớp mắt đó đại trận phát sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi trời đất, khiến nơi này tạm thời lâm vào mờ ảo.

“Hưu —“ một tiếng vang khẽ, đại trận bỗng tiêu thất, cứ như chưa từng tồn tại, những thứ mờ ảo lúc trước cũng như là đang nằm mơ vậy.

Tất cả ma khí bị đại trận phong ấn, từng cái vết chấm đen trên bầu trời cũng biến mất, bầu trời liền lộ ra huyết quang tráng lệ, như một buổi hoàng hôn kéo dài bất tận.

Dạ Ảnh làm xong tất cả, phủi phủi tay giống như mới làm xong một việc nhẹ nhàng, không chút nào nhăn nhó mặt mày, hay mồ hồi dầm dề gì cả.

Tất cả mọi chuyện thật sự đối với hắn quá đơn giản, nếu như hắn thật sự toàn lực, kể cả dùng những cái bảo vật kia thì hắn thật sự có thể đánh chết kẻ này mà không tốn nhiều sức, đương nhiên hắn không muốn vì một kẻ Ma Nhân mà lại dùng đến những thứ đó, còn cần phải để cho kẻ kia chân chính thoát ra mới dùng đến.

- Hắc hắc, công tử a, cái kia đồ tốt đâu, cho ta xem một chút, ngài cũng đừng keo kiệt chứ, ta biết ngài có rất nhiều thứ tốt, một cái ma sừng nho nhỏ này thì ngài cần làm gì, ta chỉ xem một chút thôi, đừng lạnh mặt như thế a.

Bạch Hổ lên tiếng nịnh nọt, nó nhìn thấy cái ma sừng kia đúng là đồ tốt a, mặc dù nói nó cũng không phải chưa từng nhìn thấy bảo vật tuyệt thế gì, nhưng thứ này là Ma Sừng, nơi tập trung toàn bộ ma khí của Ma Tộc, giống như yêu đan của yêu thú vậy.

Ma Tộc nổi danh có sinh mệnh lực kiên cường, nếu như không phải ma khí ở Vạn Ma Động bị đánh dẹp thì Ma Tộc thật sự là bất tử bất diệt, đánh hoài không chết a. Mà Ma Sừng của ma tộc lại càng khó có được, dù sao nơi đó cũng là toàn bộ lực lượng của mỗi Ma Nhân, nếu như mất Ma Sừng khác nào mất tất cả lực lượng, cho nên Ma Nhân thà chết chứ không muốn mất lực lượng.

Còn Ma Nhân trước đó nhổ ra Ma Sừng chính là bởi vì biết hắn chỉ là một nửa của bản thể mà thôi, nếu như chạy thoát, lần sau dung hợp lại thì cũng sẽ có cơi hội trở lại a.

Dạ Ảnh không so đo gì, tiện tay ném ma sừng qua cho Bạch Hổ, ma sừng này đúng là đồ tốt nhưng cũng không phải hắn quá cần, năm xưa hắn cũng đã từng bắt lấy rất nhiều Ma Nhân, cưỡng ép mà nhổ ra rất nhiều ma sừng.

Ma Sừng này chỉ như là hắn dùng để tăng lên ma khí trong cơ thể mà thôi, không có tác dụng gì nhiều với hắn.

Bạch Hổ nhìn Ma Sừng lơ lững trước mắt, Ma Sừng đơn giản giống như một cái bình thường sừng trâu, nhưng bên trên ma sừng tản ra ma văn kì dị, như được đại năng thượng cổ khắc lên, vừa nhìn liền biết bất phàm.

Ma Văn xoay tròn theo quỷ đạo bất định, giống như chậm chạp đi bộ, lại giống như thiên địa chớp lóe, nhanh nhanh chậm chậm, vô cùng bất định, không rõ phân biệt. Tại mỗi đạo ma văn xoay tròn, không gian xung quanh lại như không bị ảnh hưởng, bị ma văn trực tiếp xuyên qua, khi mờ ảo, khi chân thật.

Ma Sừng như một cái tòa tháp thu nhỏ, trên đỉnh tòa tháp này có một cái chấm nhỏ, bên trên là một đoàn khí đen như ma vân ẩn hiện, nhàn nhạt nằm bên trên đỉnh tháp, nếu không nhìn kỹ sẽ không bao giờ thấy được.

- Lực lượng này, tại sao ta cảm thấy quen thuộc lại xa lạ thế này, là...?

Hai mắt Bạch Hổ ánh lên tia sáng ảo não, tại Ma sừng này, nó cảm nhận được một luồng lực lượng quen thuộc, nhưng lại xa lạ, cái này khiến nó hơi đau đầu, nguồn lực lượng này giống như nó đã từng gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ nơi nào.

- Thứ này, vốn dĩ không phải thuộc thế giới này, mà là nơi khác xuống lực lượng, có thể ngươi thế giới kia đã gặp qua lực lượng này, nhưng là không nhớ rõ mà thôi.

Dạ Ảnh lên tiếng, ánh mắt hắn hiện lên tinh quang, khi nói đến những thứ này hắn đều như vậy mơ hồ, dù hắn là đi khắp vũ trụ, tìm kiếm đáp án vạn cổ đến nay, nhưng chỉ mới mơ hồ đặt chân vào cánh cửa mà thôi, chưa chân chính đi vào bên trong.

- Hắc, đã vậy ta đây liền đem đi nghiên cứu, có khi nhớ ra cũng nên, cái này đối với công tử cũng không phải cái gì to tát, hay để ta giúp ngài cất giữ đi.

Bạch Hổ vô sỉ lên tiếng nói.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.