Nghe thấy Dạ Ảnh nói như vậy, mọi người ở đây không khỏi nghĩ đến một từ, phách lối! Đúng vậy, vô cùng phách lối. Trong suy nghĩ bọn hắn, Dạ Ảnh cùng lắm là một thiếu gia, đệ tử của tông môn nào đó, hoặc có thể là nghé con không sợ cọp.
Dù sao Dạ Ảnh lúc này nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bởi vì trước đó hình dạng bị thay đổi nên hắn lúc này khá tuấn tú, nhìn vào không thấy một chút gì gọi là trải qua gió tanh mưa máu của tu sĩ. Bọn hắn nghĩ như vậy cũng đúng.
Lúc này, mọi người thấy Dạ Ảnh như vậy cũng là lắc đầu cảm thán, bây giờ nhiều kẻ không sợ chết, ếch ngồi đáy giếng. Tuy nhiên, bọn hắn cũng không có lên tiếng, đây là chuyện của người khác, bọn hắn không muốn lên tiếng, nếu như Dạ Ảnh thực có thế lực ghê gớm gì đó thì bọn hắn coi như là tiền mất tật mang, không được chỗ tốt nào.
Nghĩ thế, mọi người im lặng, đại sảnh tạm thời yên lặng, chỉ là một lúc ngắn ngủi sau đó, một cỗ sát khí lạnh lẽo truyền ra, mọi người lúc này mới thấy Tần Sơn như đang nổi bão, mặt hắn đỏ phừng vì giận dữ.
Điều duy nhất khiến mọi người thở phào là Tần Sơn không có nổi điên đánh tới thanh niên kia, mà chỉ đứng ở sau Trần Cổ Phong nghiến răng nghiến lợi thôi.
- Tiểu tử đáng chết, ngươi rõ ràng là giết nhi tử của ta, còn muốn chối!
Tần Sơn quát một tiếng, âm thanh của hắn như hóa thành một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331092/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.