Mọi người do dự một hồi rồi cũng đi tới nơi Dạ Ảnh nằm, vừa nhìn thấy hắn cả bọn liền giật mình, hoảng sợ nhìn nhau.
- Đào ra xem.
Sư huynh tên Lý Trọng Minh lên tiếng phân phó nói ra. Nói rồi hắn cùng với những người còn lại đem bùn đất trên người toàn bộ đào ra, lúc này cả người Dạ Ảnh cũng lộ ra trước mắt bọn hắn.
- Còn chưa có chết?
Nhìn Dạ Ảnh còn không có bị hủ hóa, sư huynh kia không khỏi trầm giọng nói ra. Vừa nói hắn cũng lấy ra từng đám bùn trên mặt Dạ Ảnh ra.
- Chưa chết, chẳng lẽ là bị yêu thú đánh trọng thương nên ngất ở đây?
Tất cả mọi người nghi hoặc, việc người vào núi săn bắt yêu thú, bị yêu thú đánh trọng thương thậm chí là chết cũng là bình thường sự tình.
- Nhưng nhìn hắn bộ dạng này chỉ sợ là một phàm nhân a, không giống tu sĩ chút nào?
Một nam đệ tử trong nhóm nhìn Dạ Ảnh bộ dạng không khỏi thấp giọng nói ra.
Lời này nói ra liền thấy mọi người gật đầu đồng ý, nhìn hắn phổ thông không cách nào phổ thông hơn, xem xét liền không thấy giống cái gì tu sĩ, càng không giống cường giả.
- Nhìn hắn bộ dạng như vậy chắc cũng là đã nằm ở đây lâu đi. Thế mà lại không có ai đi tìm, chắc là một thân một mình lẻ loi a. Đúng là đáng thương.
Nữ đệ tử lắc đầu đáng thương nói ra.
- Còn sống đã là kỳ tích rồi, ở trong núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331064/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.