Theo cự thủ biến mất, sợi dây căng thẳng trong lòng mọi người nhất thời cũng dãn ra. Chỉ là khi nhìn thấy một lượng lớn huyết nhục còn lưu lại trên mặt đất thì ngay lập tức hít một hơi lạnh, một cỗ hàn khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng đi lên. Khi nhìn tới thiếu niên đang nhàn hạ uống trà kia, liền không nhịn được mà run mạnh, mặt thì càng trắng bệch.
Những kẻ cường giả có tâm cảnh thì tốt hơn một chút, ngoài mặt trắng bệch ra thì những cái khác đều được che dấu trong lòng nhưng những kẻ tâm cảnh thấp thì liền hai chân run rẫy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dạ Ảnh như nhìn thấy ác ma từ địa ngục lên.
Đối với bọn hắn, Mộc Lăng cùng những vị trưởng lão khác chính như là thần tiên bất bại trong lòng bọn hắn, là một loại tín ngưỡng đến bọn hắn ngưỡng mộ và theo đuổi. Thế nhưng lúc này đây tất cả đều bị vỡ nát, thần tiên trong lòng bọn hắn lại bị đánh chết, càng là một quyền oanh sát.
Giờ phút này mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, cái nóng cũng mạnh mẽ truyền xuống nhưng tại Mộc gia, quảng trường lúc này lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Mộc Điệp Tình sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiều, bất quá nàng lại không để ý đến mọi việc xung quanh, vẫn cứ đứng đó ôm lấy Tiêu Thiếu Kiệt trong lòng. Nhìn thiếu niên đến cả tên cũng không biết này, bỗng cảm thấy một cỗ chua xót nổi lên, bất tri bất giác một giọt lệ thủy rơi xuống.
- Ngươi... ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331058/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.