- Aa
Tiêu Thiếu Kiệt hét lên, hắn rùng mình một cái, mắt đang nhắm chặt đột ngột mở ra.
Lúc đôi mắt hắn mở ra, trong đó liền có vô tận mờ mịt. Sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm làm hắn lạnh người,chợt hắn kinh hô:
- Công tử ngươi... sao ngươi ở đây?
Lời vừa ra liền thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là không đúng ở đâu. Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, toàn bộ sự việc vừa rồi cứ như mộng, không cách nào nhớ rõ ràng được.
Dạ Ảnh nhàn nhạt nói:
- Ta vốn dĩ ở đây.
Hắn càng thêm khó hiểu, nhìn hết nơi này đến nơi khác chợt lớn tiếng nói:
- Bão cát, lão quỷ... đúng rồi, lão quỷ lúc nãy đâu rồi, còn nữa, sao ta ở đây, không phải là bị lão quỷ kia bắt đi rồi sao?
- Ngươi nghĩ xem?
Dạ Ảnh nhìn hắn có chút thú vị cười nói. Hắn đương nhiên biết chuyện gì mới xảy ra.
- Là... là huyễn cảnh, đúng rồi chính là nó. Chính là cảm giác này, nửa chân thực nửa giả dối này.
Tiêu Thiếu Kiệt nói với vẻ rất khẳng định. Nói xong trong đầu không tự chủ hiện lên cảnh khủng khiếp vừa rồi, kèm thêm đánh xuống âm thanh kia làm hắn hoảng sợ không thôi, trên trán là mồ hôi tuôn ra như mưa.
Cười cười, Dạ Ảnh gật đầu nói:
- Ngươi đúng là phản ứng rất nhanh.
Thường thì những người rơi vào huyễn cảnh sẽ không bao giờ phát giác được mình ở trong huyễn cảnh, chính vì trong huyễn cảnh, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331047/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.