Âm thanh của thiếu niên vang lên một cách nhẹ nhàng.
- Chính là giết ngươi
kẻ thủ lĩnh che mặt hiện lên sát cơ.
- Giết ta? Lời này ta nghe không biết là cách bao lâu rồi, có thể lâu rồi không nghe ai nói như vậy, liền có chút nhớ mong a.
Thiếu niên nhẹ lắc đầu, như nói với chính mình lại như trả lời.
- Hừ, xem ra ngươi thật sự là kẻ ngu, thế ma ta lại tốn thời gian với kẻ ngu này làm gì không biết.
Kẻ thủ lĩnh che mặt nghe vậy hừ một tiếng. Lúc đầu thấy thiếu niên này bình tĩnh đi vào trong cuộc chiến vốn cho là đệ tử của môn phái nào, hù dọa để hắn nói ra thân phận, ít nhất khi đó dù có giết hắn cũng yên tâm.
Đáng giận là kẻ truớc mắt này là một kẻ điên, không sợ chết. Làm hắn vừa tốn nước bọt vừa tốn thời gian.
Tức giận quát một tiếng:
- Các huynh đệ lên, giết hết bọn chúng.
Tiếng quát như sấm vang. Từng chiếc lá run nhẹ rồi rơi xuống, chỉ là chưa chạm mặt đất đã bị vô số luồng khí tức mạng mẽ áp tới khiến cho chúng bị chấn thành vô số bụi phấn.
Năm tên che mặt mỗi người đều phóng thích ra một loại khí tức khác nhau, mạnh mẽ cũng khác nhau nhất là trong đó kẻ thủ lĩnh càng xa bốn tên còn lại. Song tất cả đều là một loại quy tụ khó hiểu, cứ như cả năm đều là một thể, vì nhau mà sinh, cùng nhau mà tử vậy. Từng đầu hư ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.