Từng đạo thanh âm vang lên liền thấy cỗ văn trên Thủy Tinh tế đàn kêu “Rắc Rắc”. Cỗ văn vỡ nát ra rồi tan biến đi. Khi cổ văn triệt để biến mất Thủy Tinh tế đàn như được giải phóng, ánh sáng từ nó phát ra chiếu thẳng lên trời.
“Ầm ầm” vang lên liên tục, chợt trên bầu trời nơi mà ánh sáng của Thủy Tinh tế đàn chiếu tới, một vết nứt từ đó hiện ra cứ như có một bàn tay đang muốn xé rách bầu trời.
“Ầm ầm” âm thanh càng lúc to dần lên, chỉ thấy tại nơi đó có một vết nứt lớn, từ bên trong vết nứt giống như có vật gì đó đang từ đó đi xuống.
Vết nứt cũng to dần ra, bỗng một đạo kim quang từ trên chiếu xuống, một con mắt từ từ lộ ra tại vết nứt.
Con mắt như có linh, lấy tư thế bề trên nhìn xuống chúng sinh một dạng, con mắt nhìn tới đâu nơi đó liền nổi lên từng trận kim quang mãnh liệt.
Dạ Ảnh nhìn Kim Nhãn trên bầu trời trầm ngâm một hồi thì chợt nở nụ cười:
- Cuối cùng cũng đến.
Hắn bay lên phía Kim Nhãn, tâm thần vừa động thần hồn liên theo đó mà tan rã thành từng mảnh vở thần hồn nhỏ bé.
Từng mảnh vỡ thần hồn như đã được định trước phương hướng cứ thế mà phóng tới Kim Nhãn. Các mảnh vở thần hồn cùng nhau đến gần Kim Nhãn.
“Uỳnh Uỳnh” vài tiếng những mảnh vở thần hồn liền tại bên trong Kim Nhãn biến mất.
Sau hơn nữa canh giời, thần hồn Dạ Ảnh lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331025/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.