Mái tóc bạc bay theo gió, dù trông nàng già nua nhưng nụ cười và tóc dài bay bay làm Lý Thiên Mệnh tưởng tượng tuổi xuân của mẫu thân.Phỏng chừng Vệ Tịnh thời trẻ là thiếu nữ hoạt bát khiến người hâm mộ, tốt đẹp như Khương Phi Linh và Thanh công chúa.Lý Thiên Mệnh thầm nhủ trong lòng không nói ra:- Năm tháng và ma bệnh rất tàn nhẫn.Lý Thiên Mệnh mỉm cười nhìn mẫu thân, hỏi:- Sao rồi? Có phải mẫu thân có cảm giác cảnh còn người mất mọi chuyện đã trôi qua, muốn nói mà lệ đã tràn mi?Vệ Tinh tỏ vẻ thèm thuồng nói:- Nghịch ngợm, mẫu thân của ngươi không phải loại người đa sầu đa cảm như thế.
Mẫu thân nhớ bánh ngọt, bánh đậu xanh, hoa quế cao, hải đường cao của Diễm Đô, mùi vị rất ngon.Ngày xưa nàng là thiếu nữ tay cầm thức ăn ngon, vui vẻ đi khắp hang cùng ngõ hẻm.Lý Thiên Mệnh nói:- Yên tâm, chờ nhi tử của người có tiền chắc chắn sẽ cho người ăn thỏa thích.
Sau này chúng ta sẽ ở lại Diễm Đô, nhi tử sẽ hầu hạ người thật tốt, mỗi ngày mang bánh ngọt ăn ngon cho người.Vệ Tịnh xụ mặt nói:- Ngoéo tay, không được nuốt lời! Nếu ngươi dám quên thì ta sẽ không cho vào cửa!Lý Thiên Mệnh lắc đầu nói:- Người phụ nữ tàn nhẫn.- Muốn ăn đòn phải khôngQuả nhiên rời khỏi Ly Hỏa thành, không còn trông thấy nam nhân kia nữa thì niềm vui đến thật giản đơn.- Nhưng chúng ta tay trắng đến Diễm Đô, kiếm đâu ra chỗ ở?Đây là vấn đề cần giải quyết nhất, nếu Lý Thiên Mệnh đến một mình thì đậu vào Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-than-full/4026709/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.