"Thì ra đây là mộ của thánh yêu."
Trần Mộc nhìn cung điện bằng đồng khổng lồ lốm đốm xanh trước mặt, có thể sánh ngang với một thành phố, trong lòng bỗng do dự một lúc.
Không hiểu sao, cung điện cổ xưa bằng đồng này lại khiến hắn cảm thấy có chút bất an, như thể có một con dã thú hồng hoang nào ẩn náu trong đó, sát khí vô hình tràn ra như nước lũ.
Cảm giác bất an sâu sắc này là điều mà Trần Mộc chỉ trải qua trong vùng cấm sinh mệnh của Thần Vực năm đó.
Hắn lại nhìn thanh niên mặc đạo bào, nhưng thanh niên mặc đạo bào lại nở nụ cười thích thú: “Sao nào? Thánh mộ thật sự xuất hiện trước mặt ngươi mà ngươi lại không dám tiến vào sao?”
"Vùng cấm sinh mệnh ta còn vượt qua được thì sợ gì một thánh mộ cơ chứ." Trần Mộc cười nói.
Thanh niên mặc đạo bào khế cười một tiếng, không nói thêm nữa.
Ánh mắt Trần Mộc dần dần trở nên nghiêm túc. Thánh mộ ở ngay trước mặt, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tiến vào tìm kiếm.
Hắn bước tới, định đưa tay đẩy cánh cửa của cung điện cổ, nhưng cánh cửa của cung điện cổ phát ra một tiếng ầm ầm lớn và tự mình mở ra. Thế giới bên trong tối tăm và mờ mịt, dường như bị cô lập với thế giới bên ngoài, toát ra những dao động huyền bí cổ xưa.
Trần Mộc nhìn thanh niên mặc đạo bào, nhưng thanh niên mặc đạo bào lại giơ tay lên, như muốn bày tỏ rằng mình vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3499530/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.