Bên trong thành Thiên Hòe, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi, bọn họ mở to mắt, ngơ ngác nhìn mặt trăng màu đen đang che khuất bầu trời, một cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả được bằng lời đang lan tràn trong lòng họ.
"Thành Thiên Hòe sắp sập rồi, chạy mau thôi!"
Trong thành trì, vô số cư dân đang vội vàng chạy trốn, đây là trung tâm của Linh Tiêu Tông, lúc này đây đã hoàn toàn bạo loạn.
Vẻ mặt của Hàn Giang Tuyết rất khó coi, nàng đang định lao lên thì Bạch Đỉnh Thiên lại kéo tới, thế tiến công ầm ầm không cho Hàn Giang Tuyết có cơ hội ra tay giúp đỡ.
"Trần Mộc!" Vân Hương Nhi nhìn chằm chằm thiếu niên đơn độc trên bầu trời.
Ở trên đó, một mình Trần Mộc đứng yên, đôi đồng tử màu đen chăm chú nhìn năm mặt trăng màu đen mang theo sóng dữ như hủy thiên diệt địa, môi hắn hơi mím lại, ánh sáng lạnh toát ra từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt.
Trần Mộc nắm chặt thanh Ma Kiếm Thái Cổ trong tay, đôi đồng tử chậm rãi nhắm lại, linh lực hùng hồn như hồng thủy liên tục phóng thích ra ngoài, truyền vào trong ma kiếm, kiếm đạo không cách nào hình dung và hư không rộng lớn tạo thành một thứ cộng hưởng huyền diệu vô cùng!
"Thiên thượng tinh hà chuyển, nhân gian mạc liêm thùy!"
"Tinh thần đại pháp!"
Trần Mộc thì thầm trong miệng, hai mắt khép hờ chợt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408400/chuong-827.html