Trăm năm trước, bọn họ đã từng đánh hạ vạn dặm, quét sạch một phương vì Ninh Quốc, trở thành cường giả tiếng tăm lừng lẫy Nam Châu giới.
Về sau, bọn họ được phong làm Vương gia khác họ, từ đó thoái ẩn. Mọi người đều suy đoán thọ mệnh của họ đã hết rồi, không ngờ bao năm qua bọn họ không những không chết mà còn ẩn mình trong Hoàng cung, dùng tài nguyên dồi dào của hoàng thất để tu luyện, không ngừng đột phá cực hạn của bản thân, đạt tới cấp độ Vạn Pháp Cảnh.
"Nguy rồi!" Khuôn mặt Ôn Chính Hoa lộ ra vẻ kinh hoảng.
Ai mà ngờ được mười vị cường giả đỉnh cấp của Ninh Quốc đến giờ vẫn còn bốn vị còn sống, hơn nữa thực lực còn cao hơn xưa chứ.
Ba lão giả lưng còng đứng trong không trung, hai tay chắp phía sau, một lão giả mặc áo bào màu đen nhìn thoáng qua Ma Ha, cười ha ha: "Ma Ha, ngươi vội cái gì, không phải bọn ta đã tới rồi sao?”
"Chỉ có điều, không ngờ một Vạn Pháp Cảnh tầng thứ bảy như ngươi lại không giải quyết được một tên Thần Tàng Cảnh, xem ra tài nhân kị sĩ trên đời này còn vượt qua tưởng tượng của lão phu!”
Lão giả mặc áo bào đen này dời ánh mắt đi, đôi mắt hơi lõm xuống tỏa ra tử khí âm u nhìn chằm chằm vào Trần Mộc.
Cảm giác âm trầm đó dường như khiến nhiệt độ trong trời đất hạ thấp xuống.
"Hừ, Mâu Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408340/chuong-767.html