Ban đầu, khi hắn ở trấn Man Sơn, có được Thiên Tùng Vân Kiếm, cũng chính là tiền thân của Thái Cổ Ma Kiếm hiện tại là nó đã có thể cắn nuốt ma vật rồi. Năng lực này giống với kiếm của Hoang Vô Thần trong truyền thuyết.
“Kiếm trong tay Hoang Vô Thần tên là Cửu Kiếp Ma Kiếm, do Cửu Kiếp Ma Đế thời thái cổ rèn nên... là Cực Đạo Đế Binh!”, Trí Tuyết nói.
Nghe xong câu này, trong đầu Trần Mộc có tiếng sấm nổ vang.
“Cực Đạo Đế Binh? Điều này sao có thể chứ? Ngươi đang đùa ta à?”
Dù Trần Mộc tự nhận mình từng gặp qua vô số bảo vật vào kiếp trước nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn kích động vô cùng.
Cực Đạo Đế Binh là Đế Khí vượt xa Thánh Nhân.
Đạo có điểm cuối hay không thì chẳng ai hay nhưng người gần với đạo nhất là Cực Đạo Tiên Đế!
Mà ở Thần Vực, Cực Đạo Đế Binh cũng chỉ có vài món mà thôi, mỗi món đều tương đương với một thánh địa cổ xưa có lịch sử mấy trăm nghìn năm, thường thì Cực Đạo Đế Binh sẽ được dùng làm bảo vật trấn thủ thánh địa, không hề bị lộ ra ngoài.
Cực Đạo Đế Binh có được uy áp cấp Tiên Đế, dù chỉ là thứ xấp xỉ Cực Đạo thì cũng đủ diệt cường giả Thánh Nhân mạnh nhất.
“Nếu Hoang Vô Thần thật sự có Cực Đạo Đế Binh thì sao còn sợ lão tổ Thiên Ma Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408305/chuong-732.html