"Vô liêm sỉ?" Tập Kinh bật cười thành tiếng, hắn ta khinh miệt nói: "Phương tiểu thư à, dù sao cô cũng là người trưởng thành, sao lại nói giống như con nít vậy!"
Nghe thế, Phương Thanh Điệp siết chặt kiếm Băng Lam trong tay, ánh kiếm như băng long lanh tựa nước, từng gợn sóng cuồng bạo mơ hồ quấn quanh thân kiếm.
Nàng ta cũng biết, không thể nói chuyện với đám người này được.
"Phương tỷ tỷ!" Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Lam vô thức nhìn về phía Phương Thanh Điệp, vẻ mặt hơi sốt sắng.
"Mang Trần Mộc đi đi, ta mở đường cho!" Phương Thanh Điệp lạnh lùng nói lại.
Nghe vậy, Vạn Lam hơi run lên, nàng ta muốn nói lại thôi. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại cắn răng, gật đầu thật mạnh: "Tỷ cẩn thận một chút!"
Nàng ta biết. bây giờ không phải lúc nói nhiều, nếu như còn kéo dài thêm nữa, chỉ sợ sẽ không ai đi được.
Lúc này đây, cơ thể mềm mại của Phương Thanh Điệp hơi chuyển động, quyết định ra tay trước để lấy thế thượng phong.
Cạch.
Mũi kiếm lướt qua hư không với tốc độ kinh khủng, trực tiếp chém ngang cổ họng của đối phương.
Mà ngay lúc Phương Thanh Điệp ra tay, Vạn Lam cũng đỡ cơ thể của Trần Mộc, nhanh chóng chạy về phía bầu trời.
"Tiếc là, các ngươi lại chọn con đường chết!"
Tập Kinh lắc đầu, lạnh lùng mở miệng. Thình lình, hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408286/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.